Khu rừng này được gọi là Vạn Nguyên sơn, nguyên khí tương đối nồng đậm, càng vào trong thì nguyên khí càng dày đặc, nhưng bên trong đó cũng tồn tại nhiều yêu thú cường đại, Tiểu Cực Vị đỉnh phong, thậm chí Trung Cực Vị cũng tồn tại không ít.
Ngày đó Hoàng Phủ Thiên yên lành chạy ra ngoài được vì ma thú ở đó bị con Huyết Sắc Cự Mãng kia cùng thiên lôi hù họa chạy đi hết.

Đến khi hắn chạy ra gần phòng ngoài của Vạn Nguyên sơn mới ngẫu nhiên gặp được Tử Thiềm Thử.
Nhóm của Tần Quân chỉ chạy vòng ngoài trăm dặm của Vạn Nguyên sơn mà thôi.

Thực lực mấy người cũng không yếu, gặp phải Tiểu Cực Vị yêu thú cũng có thể quần ẩu đánh chết nó được.
- Các vị đeo túi nặng như vậy chẳng lẽ không có thứ có thể chứa rất nhiều đồ vật như là giới chỉ sao?
Hoàng Phủ Thiên thấy mấy người trên người có túi chứa đồ thì kì quái hỏi.

Theo lẽ thường thì võ giả phải có giới chỉ để chứ, Hoàng Phủ Thiên vốn không dùng giới chỉ vì chẳng biết giới chỉ của mình là cái loại gì, nếu là đồ tốt bị người ta để tâm tới thì phiền toái.
Vân Uyên nghe vậy phì cười nói:
- Giới chỉ! Đệ nghĩ nó là cái trắng hay sao? Đồ vật như thế chỉ có trong tông môn hoặc gia tộc mới phân phát ra mà thôi.

Còn chúng ta chỉ là võ giả tầm thường, không đến nỗi như tán tu, có điều không tới lượt chúng ta có nó.
Tần Quân cũng cười nói:
- Mấy món đồ vật đó là các đại nhân vật chân chính mới có, dù có là thành chủ ở Vân La thành thực lực Địa Nguyên cảnh còn không có.

Chúng ta còn kém nhiều lắm mới sở hữu được.
Thực ra ta có một cái, khoảng năm mét vuông nhưng vẫn có.

Trong lòng Hoàng Phủ Thiên thầm nghĩ, xem ra giới chỉ hiếm có hơn mình nghĩ, lần sau nhất định phải cẩn thận khi sử dụng.
Đường dài đi bộ có chút nhàm chán, Hoàng Phủ Thiên liền muốn kiếm lời nói, dù sao ở cạnh một đám người mới quen cứ im lặng thì hơi khó chịu.

Hắn hỏi:
- Võ đạo có bốn cảnh, chia là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên.

Vậy thì trên Thiên Nguyên cảnh hậu kì còn có cảnh giới nào khác hay không?
- Đương nhiên là có!
Tần Quân sửng sốt một chút, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Biết ta vì sao lại biết rõ như vậy không? Vì sư phụ ta có lẽ là sự tồn tại như vậy.

Tuy nói là sư phụ nhưng duyên thầy trò cũng chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, lúc đó ta còn nhỏ, người đó chỉ dạy ta công pháp và vũ kĩ rồi để lại hai thứ đó mà rời đi, ta nhớ người đó đã chân đạp hư không rời đi.

Đến khi lớn hơn một chút hiểu chuyện thì biết được rằng đến Thiên Nguyên cảnh cường giả còn không thể lăng độ hư không, nghĩa là trên đời Thiên Nguyên không phải đỉnh cao nhất, vẫn còn sự tồn tại siêu việt hơn….

Có lẽ trong các tông phái đều tồn tại nhân vật như vậy.
- Thật đáng tiếc, nếu năm đó ta chịu theo người đó có lẽ bây giờ đã đạt được thực lực đỉnh cao cũng nên.
Nghe Tần Quân nói xong, tất cả mọi người hết sức kinh ngạc, bởi vì bọn họ cũng lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy.

Vân Uyên thì thào tự nói:

- Khó trách tiểu tử nhà ngươi mới ngoài mười tám lại có thể có vũ kỹ cao minh như vậy.
Ngoài mười tám! Vậy không phải hơn Hoàng Phủ Nguyên hắn có hai năm thôi sao? Cỗ thân thể này chắc tầm mười sáu mười bảy tuổi.

Nếu năm đó Tần Quân đi theo cường giả đó có lẽ thành tựu bây giờ sẽ khác.
- Người sống trên đời, kỳ thật do mệnh.

Mặc kệ thế nào chúng ta hiện tại không phải đều sống rất tự tại sao? Nghĩ quá nhiều cũng vô dụng! Phủ Thiên huynh đệ! Đợi lát nữa chúng ta tìm một nơi nghỉ lại, ngươi cùng Vân Uyên ở lại trông coi là được, chúng ta đi nhìn quanh bốn phía xem có thể kiếm ít dã vị về hay không?
Kiếp trước nói thế nào hắn cũng là hướng đạo sinh đạt được vài bằng khen, nên mấy cái tìm kiếm này không thể làm khó hắn được.
Lúc này trời đã về chiều, đoàn người đi bên trong rừng sâu núi thẳm, ánh sáng đã rất ảm đạm.

Chỉ có ánh mặt trời linh tinh chiếu vào, từng luồng óng ánh chiếu loang lổ trên mặt đất.
Lá khô củi vụn lâu năm khiến trong rừng tràn ngập một mùi mục nát nhàn nhạt, hỗn tạp với không khí thanh tân một chỗ ngược lại hết sức nâng cao tinh thần.
Phía trước bỗng truyền đến thanh âm nước chảy, Tần Quân nói:
- Tốt rồi, đến bờ sông liền hạ trại!
Hiển nhiên mọi người không phải tới nơi này lần đầu tiên.

Tần Quân giải thích:
- Ngày mai, chúng ta có thể đi một số nơi tìm yêu thú nhỏ và trứng yêu thú.

Khu rừng này ở vùng an toàn nhất không quá nguy hiểm ngẫu nhiên cũng có một số yêu thú xuất hiện.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đoàn người trước tiên dựng trại, kỳ thật tổng cộng cũng chỉ hai cái lều.

Vân Uyên là phụ nữ đương nhiên một lều, ba tên nam nhân đương nhiên chung một lều.

Những người này đều là người lão luyện, căn bản không cần Hoàng Phủ Thiên đụng tay đã dựng lều rất tốt.
Sau đó bọn họ để lại Vân Uyên và Hoàng Phủ Thiên, còn lại chia nhau ra săn thú và điều tra tình hình xung quanh.
Nhìn mặt sông phía trước rộng lớn trong lòng có chút ngứa ngáy muốn câu cá, thói quen này hoàn toàn di chuyền từ lão cha già kiếp trước.

Trước hắn không thích câu, nhưng lão cha cứ ép hắn làm còn dạy hắn làm được cần câu tạm thời, làm mãi cũng thành nghiện.
Hắn chạy đi tìm một cành cây khô độ dài độ to vừa đủ, trong đống dụng cụ của Tần Quân mang đi có sợi dây cước, một loạt thao tác một chiếc cần câu tự chế hình thành, không được đẹp mắt, nhưng vẫn ổn.
- Đệ đang làm gì đấy.
Vân Uyên đứng bên cạnh Hoàng Phủ Thiên nhìn bộ dáng kì quái của hắn hỏi?
- Câu cá.
- Khách, đệ đúng là thư giãn thật mà.
- Kiếm thêm chút món ăn thôi.
Nhìn Hoàng Phủ Thiên ăn mặc sạch sẽ mà ở dưới đám cây cỏ móc ra mấy con giun sau đó vui vẻ ngồi câu cá ở bờ sông, ánh mắt Vân Uyên nhìn xem một hồi, ngoài dự đoán của mọi người không có cười ,Tần Quân còn bắt đầu nhóm lửa nấu nước.
Vân Uyên sâu kín hỏi:
- Ngươi làm thế nào lại những cái này?
Đại khái Vân Uyên không nghĩ Hoàng Phủ Thiên là dạng biết làm mấy trò này, vì dù sao hắn nhìn thư sinh, ăn mặc không tầm thường sao lại có thể biết mấy việc chân tay này.

Hoàng Phủ Thiên mỉm cười, không trả lời câu hỏi Vân Uyên.

Hắn cảm giác trong tay trầm xuống, cười nói:
- Có cá ăn!
Rồi nhấc cần câu lên trên.

Chỉ thấy dây câu đầu tiên thẳng băng, rồi "ba" một tiếng đứt ra.

Lực lượng thật lớn, Hoàng Phủ Thiên không hề phòng bị thiếu chút nữa ngã ngửa.
Ngay sau đó, chỉ thấy nước sông cuộn trào, rồi một con quái vật màu đen dài hơn một mét mang theo một cỗ máu tanh phát ra tiếng kêu bén nhọn, đánh tới Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên đầu tiên là sửng sốt, trong phút chốc phục hồi tinh thần lại, chân đạp xuống mặt đất chớp mắt cả người tạm bay lên, xoay người hung hăng đá một cước lên trên thân thể con quái vật màu đen này.
Trong nháy mắt, con quái vật màu đen cảm giác được dường như mình một tấm kim loại nặng va phải, cứng rắn nặng nề!
Quái thú phát ra một tiếng kêu thảm mang theo phẫn nộ, thân thể bị một cước của Hoàng Phủ Thiên đá bay rơi sang bờ sông bên kia.
Con sông nhỏ chỉ rộng khoảng bảy, tám thước, Hoàng Phủ Thiên sau khi đá một cước bay ra không đợi thân hình rơi xuống đất nguyên khí trong cơ thể cấp tốc vận hành.

Thân hình quỷ di chuyển trên mặt nước như phi yến, một lần nữa dập chân, ngưng ở không trung tùy tay rút một thanh kiếm tinh cương đâm hướng quái thú rơi xuống!
Chuyện xảy ra rất đột ngột, Vân Uyên lúc này mới phục hồi tinh thần lại khẽ nhếch miệng, một đôi mắt đẹp trợn tròn, lẩm bẩm nói:
- Quá nhanh.
Hoàng Phủ Thiên quán chú nguyên lực lên thanh kiếm trong tay, trường kiếm phát ra một hồi rung động rất nhỏ.

Một đạo khí thể màu vàng nhạt từ mũi kiếm ló ra khoảng nửa thước.

Khí thể cực kỳ sắc bén, mở ra toàn bộ lân giáp như tấm thép trên lưng quái thú trong nháy mắt.
- Hổ Nha Thập Tự Trảm.
Quái thú phát ra tiếng rống thật lớn, há mồm phun ra một đạo băng tiễn màu trắng bắn về phía Hoàng Phủ Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hoàng Phủ Thiên lắc mình, đạo băng tiễn bay sát qua vai hắn.

Một cỗ ý lạnh khiến Hoàng Phủ Thiên không kìm được run cả người, quái thú lúc này ở trong bụi cỏ nhìn không thấy bộ dáng.
Tuy nhiên một kiếm này của Hoàng Phủ Thiên cũng khiến cho con quái thú bị thương nghiêm trọng.

Hoàng Phủ Thiên không chút do dự lại đánh một kiếm tới con quái thú toàn thân đầy lân giáp tối đen đang trong bụi cỏ này, lại đâm vào miệng vết thương cũ, từ trên xuống dưới đâm xuyên qua!
- Chết.
Kiếm đâm sâu tận vào bên trong, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ quần áo của Hoàng Phủ Thiên, chết không thể chết hơn.
Lúc này, xa xa truyền đến một hồi thanh âm, cũng là đám người Tần Quân không đi quá xa nghe động tĩnh bên này vội cấp tốc trở về.
Bọn họ thấy Vân Uyên như trước đứng ở chỗ cũ ngẩn người mà Hoàng Phủ Thiên thì đứng ở bên kia bờ sông nhỏ.
Tần Quân trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Vân Uyên nói gấp:

- Hoàng Phủ Thiên câu cá.

Từ trong nước một con quái thú vọt ra, tuy nhiên dường như đã bị giết chết.
Lúc này, Hoàng Phủ Thiên khom người, từ trên mặt đất cầm cái đuôi nhấc nó lên.

Quái thú dài hơn một mét, giơ lên không ngờ có sức nặng không dưới hơn hơn tám trăm cân.

Hoàng Phủ Thiên nhìn yêu thú này, nói với Tần Quân:
- Tần huynh bắt lấy.
Hoàng Phủ Thiên quăng một cái con cá máu tơi tung tóe văng tới.

Mà Vân Uyên cái nữ nhân cả ngày bày ra bộ dáng quyến rũ lại chay đầu tiên, chạy tới mấy mét, rồi chống nạnh hung dữ nói:
- Thối tiểu tử, muốn tìm chết.
Nói thì nói thế, Vân Uyên thầm nghĩ dùng mình có dùng toàn lực có khi không làm gì được hắn.
Tần Quân thì thong thả hơn nhiều, cánh tay to lớn tức khắc chộp lấy đuôi con cá vô cùng vững vàng, không hề có chút ba động nguyên khí nào.
Hoàng Phủ Thiên thầm đánh giá, tố chất thân thể của Tần Quân có lẽ vô cùng mạnh mẽ.

Hắn thân hình phiêu dật đạp nước đi qua bên kia sông.

Nháy mắt rơi xuống đất, tro bụi trên mặt đất dường như cũng không bốc lên bao nhiêu.

Điều này làm cho ánh mắt mọi người nhìn hắn càng thêm vài phần quái dị.
- Kiếm pháp của Hoàng huynh đệ có khi đã trên tạo nghệ của lão Bạch rồi.

Lão ra đó chỉ cầm kiếm chém loạn không hề có uy lực gì cả.

Còn trên mình giáp con Hắc Thiết Ngạc này kiếm pháp sắc bén đã khắc lên trên mình nó vô cùng sâu.
Tần Quân nhìn vết nông sâu của kiếm pháp trên con cá lớn kia đánh giá nói.
Lý Kiếm cũng phải cảm thán nói:
- Con Hắc Thiếc Ngạc thực lực chỉ Tiểu Cực Vị, lực tấn công không cao, nhưng phòng thủ vô cùng mạnh, trừ phi là Hoàng Nguyên trung kì toàn lực oanh kích bằng không không thể giết được nó.

Chúng ta mấy lần để hụt nó rồi, không nghĩ lại rơi vào tay Hoàng huynh đệ.
Vân Uyên giờ cũng bình tĩnh lại đánh giá con Hắc Thiếc Ngạc nói:
- Giá trị da Hắc Thiếc Ngạc cực cao, sau khi chế thành nhuyễn giáp, đao kiếm tầm thường căn bản chém không rách.

Thứ này thoạt nhìn thế nào cũng phải hơn trăm tuổi.

Ta phỏng chừng, bộ da ít nhất phải chín trăm nguyên kim.
- Ách, không đúng, một kiếm này vừa lúc đâm vào trên lưng Hắc Thiếc Ngạc.

Cho dù làm thành khôi giáp cũng hoàn toàn không ảnh hưởng.

Nếu bán đấu giá ở nghiệp đoàn, ít nhất có thể bán đến cả hai nghìn một trăm nguyên kim!
Vân Uyên đi lòng vòng quanh con cá lớn kia rồi kinh ngạc nói.
— QUẢNG CÁO —
Event
Mọi người không kìm nổi hút sâu một ngụm khí lạnh, nghìn nguyên kim.

Đây thật sự không phải là một con số nhỏ.

Năm mươi nguyên kim đã có thể mua được một tiểu viện ở thành Vân La.

Tám trăm nguyên kim có thể cho một nhà năm người cơm áo đầy đủ cả đời!
Cho dù là gia tộc lớn cũng không thể không đem mấy con số này vào mắt!
Ánh mắt mọi người hướng về phía Hoàng Phủ Thiên lại có thêm vài phần hâm mộ.

Đoàn đội bọn họ ở nghiệp đoàn xem như đứng đầu.
Mỗi một năm cũng chỉ thu vào khoảng ba trăm nguyên kim, Mà Tần Quân lực lượng mạnh mẽ là đoàn trưởng, cho nên được nhiều nhất.
Hoàng Phủ Thiên thấy ánh mắt mọi người nhún vai nói:
- Con cá này chúng ta chia đều là được, cần gì đắn đo như vậy.
Tần Quân lắc đầu nói:
- Không được.

Ngươi săn bắt Hắc Thiếc Ngạc này hoàn toàn trong tình huống ngẫu nhiên, độc lập đoạt được.

Dựa theo quy củ, chia cho mọi người một phần, mỗi người một trăm nguyên kim đã là cao nhất.
Mọi người lúc này cũng đều phục hồi tinh thần, đều từ chối, tuy hai nghìn nguyên kim không phải số lượng nhỏ nhưng vậy còn không đến mức khiến đám này hào sảng này đỏ mắt.
Hoàng Phủ Thiên đối với ba người này đề cao thêm một chút, chuyện thấy hơi tiền nổi máu tham này hắn cũng gặp rất nhiều, người tuân thủ quy củ như bọn họ càng ngày càng ít, vì thế hắn cười nói:
- Nếu các vị không ai hứng thú với nó thì ta thả nó trôi sông nhé, dù sao không ai trong các vị chịu nhận, ta cũng không thể vác nó về đành để trả lại nó về vậy.
Nói xong động tác có ý định vứt xuống, cả đám vội vàng nói:
- Đừng đừng, chúng ta chia một nửa.

Được không, Hoàng huynh đệ lấy một nửa giá trị, chúng ta một nửa.

Đây là giới hạn cuối cùng rồi.
- Ta hiện tại có hai trăm nguyên kim, mà bản thân không thích số lẻ.

Ta lấy tám trăm nguyên kim trên tổng số là được.

Nếu không đồng ý thì ta thả trôi sông đây.
- Được!
Tần Quân vỗ bả vai Hoàng Phủ Thiên thật mạnh, có chút cảm khái nói:
- Huynh đệ như ngươi, ta nhất định phải kết giao!
Hoàng Phủ Thiên không hảo sảng như vậy, nếu có thể dùng tiền đổi lấy được tình cảm của bọn họ cũng không tệ.

Ít nhất Tần Quân là một tên mạnh mẽ, tương lai nếu có việc chắc chắn sẽ giúp đỡ mình.

Đây là vụ làm ăn có lời.
Vân Uyên đôi mắt quyến rũ nhìn Hoàng Phủ Thiên, nhu mì nói:
- Tiểu đệ đệ! Có muốn tính toán về tiểu nữ tử làm tiểu thiếp cho ngươi gì đó không?
- Cô không phải tách trà của tôi.
Hoàng Phủ Thiên đánh giá rồi nghiêm túc nói.
- Đi chết đi!
Trước bộ dáng hung dữ của Vân Uyên mọi người đều cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play