Chương 68
Khi đáp, ánh mắt tên này lại lóe lên tia thâm độc.
Thế nhưng, còn chưa kịp đợi anh ta bước ra khỏi cửa phòng họp.
Một giọng nói già nua nhưng đầy uy nghiêm đột nhiên vang lên từ sau lưng.
“Đợi đã!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay đầu lại.
Ngay cả Phương Chính Quân cũng như vậy.
Bởi vì người lên tiếng lại là Triệu Hồi Xuân!
Chỉ thấy ông ấy chầm chậm đứng dậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Sở Bắc.
“Ông Triệu, chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi đến xử lý là được!”
Viện trưởng vẫn cho rằng Triệu Hồi Xuân không vui vì Sở Bắc nên kính cẩn cười nịnh bợ.
“Ông yên tâm, sẽ xử lý nhanh thôi, chắc chắn sẽ không làm lỡ thời gian của ông!”
“Không sai!”
Lưu Minh cũng hùa theo, vừa gật đầu vừa cúi người hùa theo.
“Ông cứ yên tâm, tôi lập tức tìm người đuổi tên mù này đi, chắc chắn sẽ không làm bẩn mắt ông!”
Thế nhưng, Triệu Hồi Xuân lại nhíu mày.
Cuối cùng ánh mắt ông ấy cũng rời khỏi Sở Bắc, nhìn sang Lưu Minh.
“Lúc nãy, cậu vừa nói gì?”
Lưu Minh ngây người: “Thưa ông, tôi nói ông đừng vội, tôi lập tức…”
“Câu trước đó!”, Triệu Hồi Xuân lập tức cắt lời, giọng điệu lạnh đi.
Lúc này, Lưu Minh mới thật sự bối rối.
Thoáng chốc không nhớ ra được câu trước đó bản thân mình đã nói gì.
Nhưng, hình như cũng đâu liên quan gì đến ông Triệu?
Ngay cả Phương Chính Quân cũng ngơ ngác.
“Cậu nói, lão già tôi đây là do cậu mời đến?”
Triệu Hồi Xuân nheo mắt, dùng giọng điệu chất vấn để hỏi.
“Chuyện này…”
Lưu Minh giật mình, chột dạ cúi thấp đầu.
Đối mặt với người khác, anh ta tùy tiện nói thế nào cũng được, nhưng đối mặt với ông Triệu thì anh ta không dám khua môi múa mép.
“Thưa ông, có vấn đề gì sao?”
Phương Chính Quân và Lạc Tuyết đồng thời nhíu mày, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Triệu Hồi Xuân hừ một tiếng, không trả lời mà cất bước đi đến trước mặt Sở Bắc.
Ông ấy khẽ khom người hỏi.
“Xin hỏi câu có phải họ Sở không?”
Trong giọng điệu của Triệu Hồi Xuân có vài phần kính trọng.
Ánh mắt nhìn Sở Bắc lại có thêm chút mong chờ và tôn kính!
Cảnh tượng này lại khiến tất cả mọi người tại đâu đều ngây người.
Đây là chuyện gì chứ?