Chương 617
Nhưng dù thế nào hắn ta cũng không ngờ Sở Bắc lại khó chọc đến vậy, nếu sớm biết như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ không cho người đập phá cửa hàng.
Nhưng bây giờ, bọn họ muốn hối hận thì đã không kịp rồi.
“Đại ca, tôi…”
Thanh niên áo đỏ há to miệng, vốn còn muốn nói điều gì, nhưng đúng lúc này, chợt thấy một chiếc xe lái đến chỗ này.
Sau khi xe dừng lại, một cô gái cực kỳ xinh đẹp từ trên xe đi xuống.
Cô gái cực kỳ xinh đẹp này chính là Thanh Vũ, thuộc hạ của Sở Bắc.
Sau lưng Thanh Vũ có bốn người đàn ông cường tráng.
Thấy cảnh này, sắc mặt thanh niên áo đỏ hơi thay đổi, trong lòng đột nhiên dâng trào cảm giác không ổn.
Nhất là khi hắn ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Bắc, cảm giác không ổn càng thêm mãnh liệt.
Quả nhiên, cô gái và mấy người đàn ông cường tráng đi đến trước mặt Sở Bắc, khom người thật sâu cúi chào Sở Bắc.
“Thưa cậu”.
Thanh Vũ và mấy người đàn ông cường tráng cùng nhau cúi chào Sở Bắc.
Sở Bắc khẽ gật đầu.
“Thanh Vũ, giao mấy người này cho cô, cô hẳn phải biết nên làm như thế nào”.
Thanh Vũ thoáng nhìn thanh niên áo đỏ và mấy tên lưu manh, gật đầu.
“Cậu yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào”.
Thanh niên áo đỏ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nhất là ánh mắt Thanh Vũ vừa nhìn hắn ta kia, nó khiến hắn ta có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Hắn ta lập tức hiểu rõ, có lẽ mấy người trước mắt này còn đáng sợ hơn Sở Bắc.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta bị loại sợ hãi cực độ bao phủ.
Ngay sau đó, hắn ta quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.
“Anh… anh Sở, tôi biết sai rồi, cầu anh cho tôi một cơ hội, tôi bằng lòng bồi thường tổn thất của cửa hàng đồ chơi”.
Nói đến đây, hắn ta gào lên với mấy tên lưu manh đang ngây ra như phỗng kia.
“Mẹ nó bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau qua đây xin lỗi anh Sở!”
Nghe thấy lời nói của thanh niên áo đỏ, mấy tên lưu manh lập tức phản ứng, ai nấy đều gắng gượng bò dậy quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.
“Anh Sở, là chúng tôi sai rồi, xin anh cho chúng tôi một cơ hội”.
Sở Bắc không nói gì, mà đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Lạc Tuyết, kéo tay Lạc Tuyết nói.
“Tiểu Tuyết, chúng ta đi đón Vũ Tâm đi”.
“Nhưng cửa hàng thì phải làm sao?”
Lạc Tuyết nghe Sở Bắc nói thì cứ do dự.
Cửa hàng đồ chơi đã bị mấy tên côn đồ đó đập phá ra thế kia rồi nên cô chẳng còn tâm trạng để làm việc gì khác nữa.