Chương 62
Nhìn thấy Triệu Hồi Xuân liên tục hỏi, Phương Chính Quân cũng đứng ngồi không yên, liền nháy mắt với Lưu Minh.
Nhưng Lưu Minh còn chưa kịp mở miệng thì Sở Bắc và Lạc Tuyết đã ra khỏi phòng bệnh.
Lạc Tuyết lau đi nước mắt rồi cúi người về phía Triệu Hồi Xuân.
“Ông Triệu, tôi thực sự cảm ơn ông rất nhiều, tôi…”
“Không được đâu, không được!”
Lạc Tuyết còn chưa kịp nói xong, Triệu Hồi Xuân đã hốt hoảng, vội vàng đỡ cô dậy.
“Tôi chỉ được người khác giao phó mà thôi, cô Lạc không cần phải như vậy đâu!”
Lạc Tuyết ngây ra một lúc, sau đó bất giác nhìn về phía Lưu Minh, sắc mặt tối sầm lại, hơi lùi về phía sau.
Còn Sở Bắc chỉ im lặng chống gậy đứng sau Lạc Tuyết.
“Ông Triệu, bác sĩ ở bệnh viện còn đang đợi đấy, ông xem…”
Phương Chính Quân dũng cảm bước lên.
Nếu bọn họ có thể kéo Triệu Hồi Xuân đến buổi toạ đàm, vậy thì uy tín của bệnh viện bọn họ nhất định sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Một cơ hội tuyệt vời như vậy, bọn họ sao có thể bỏ lỡ?
“Thôi cũng được!”
Triệu Hồi Xuân lắc đầu: “Nếu đã đến rồi thì đi cũng được!”
Ông nói xong, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Sở Bắc.
“Cảm ơn ông Triệu, mời ông đi lối này!”
Phương Chính Quân ngay lập tức mừng như hoa nở.
Sau khi mời được Triệu Hồi Xuân đi, ông ta lập tức cười với Lưu Minh!
“Chủ nhiệm Lưu, cậu cũng đi nghe đi, sau này cố gắng làm việc, đừng để tôi thất vọng!”
“Vâng vâng vâng! Cảm ơn viện trưởng, cảm ơn viện trưởng! Sau này tôi sẽ tận tâm hết mình với bệnh viện, chết không hối tiếc!”
Lưu Minh vừa cảm ơn vừa nịnh nọt, khóe miệng ngoác đến tận mang tai.
Ước mơ cả đời của anh ta chính là được làm chủ nhiệm trước năm ba mươi tuổi.
Anh ta vốn nghĩ mình phải lăn lộn thêm vài năm nữa để kiếm mối quan hệ.
Nhưng không ngờ mọi thứ lại thành hiện thực nhanh như vậy!
“Viện trưởng, mọi người cứ đi trước đi! Bàn giao xong việc tôi sẽ đến ngay!”
Không phải anh ta không muốn đi, chỉ là anh ta có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm.
Nói xong, anh ta lập tức nhìn về phía Lạc Tuyết với vẻ đắc thắng.
“Tiểu Tuyết, lời hứa của tôi đã thực hiện xong rồi! Bây giờ, đến lượt em rồi đấy?”
Ngay khi Lưu Minh nói xong, sắc mặt của Lạc Tuyết lập tức trở nên trắng bệch.
Cô bất giác cắn môi, cho dù trong lòng không muốn, nhưng cô cũng không thể nuốt lời được.
“Anh yên tâm đi, tôi…”
“Đợi đã!”
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang.