Chương 609
“Cậu cảm thấy lời cậu nói thì tôi tin được sao?”
Vẻ mặt Dương Ân cứng đờ, há miệng, không biết nên nói gì.
Thế nhưng ngay lúc này, thanh niên áo đỏ đột nhiên lao đến, một chân đá vào mông cậu ta.
Dương Ân đứng không vững, thét lên một tiếng rồi lập tức ngã xuống đất.
“Dương Ân, mẹ nó dám đùa giỡn ông đây sao? Không phải mày nói chị họ này sẽ thay mày trả tiền tôi sao? Bây giờ nói thế nào?”
Thanh niên áo đỏ căm giận nhìn Dương Ân, hung hăng nói.
Cùng lúc ấy, thanh niên áo đỏ cũng đưa tay ra hiệu với mấy tên côn đồ.
Chỉ thấy mấy tên côn đồ kia thoáng chốc thay đổi vẻ mặt, hung hăng vây Dương Ân lại.
“Thứ tạp chủng! Hoặc là trả tiền, hoặc là mấy thằng anh đây hôm nay sẽ phế mày! Tự mày chọn đi!”
Cảm nhận được ác ý từ trên người thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ, Dương Ân đã sợ rồi.
Cậu ta cắn răng cắn lợi, vội nói: “Mấy anh cho tôi thêm mười phút, nhất định tôi sẽ bảo bọn họ giúp tôi trả tiền”.
Ánh mắt mấy tên côn đồ đồng thời nhìn thanh niên áo đỏ.
Thanh niên áo đỏ cười lạnh một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
“Được! Coi như nể mặt người quen, hôm nay ông đây lại tin mày một lần, qua mười phút, nếu bọn chúng còn không trả tiền, đừng trách ông đây không nói lý nể tình!”
Dương Ân vội gật đầu cười nịnh.
Sau đó, cậu ta quay sang nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.
“Chị Tuyết, nể mặt mọi người là họ hàng, hôm nay chị thương xót em đi, giúp em một lần cuối cùng đi!”
Lạc Tuyết lạnh nhạt lắc đầu.
“Cậu bớt cái bộ dạng này đi, tôi nói cho cậu biết, đừng nói tôi không có tiền, cho dù có, tôi cũng sẽ không giúp”.
Dương Ân và mẹ cậu ta cứ hai lần ba bận quấn lấy, đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi với bọn họ quá rồi.
Nghe thấy lời của Lạc Tuyết, Dương Ân ngây người, còn muốn nói gì đó nhưng chưa đợi cậu ta lên tiếng thì Lạc Tuyết đột nhiên quát lên.
“Dương Ân, cậu đủ rồi! Cậu xem xem tiệm của tôi đã bị bọn chúng phá thành cái dạng nào rồi, bây giờ cậu còn có mặt mũi tìm tôi đòi tiền, tôi nói cho cậu hay, bây giờ một đồng hay một cắc gì, tôi cũng sẽ không cho!”
Nói đến đây, cô quay người nhìn mấy tên côn đồ kia.
“Các anh đập phá tiệm tôi, toàn bộ tổn thất tiệm tôi, các anh bắt buộc phải bồi thường cho tôi!”
Thanh niên áo đỏ nghe thấy lời của Lạc Tuyết, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Hắn ta đi đến trước mặt Lạc Tuyết, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lạc Tuyết, hỏi: “Mày muốn bọn tao bồi thường?”
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của thanh niên áo đỏ, Lạc Tuyết cũng run sợ trong lòng.
Nhưng sau đó, vẻ mặt cô kiên quyết gật đầu.
“Không sau, người dây dưa với các anh là Dương Ân, không phải tôi, các anh đập phá tiệm tôi, nhất định phải bồi thường!”
Cô vừa nói xong, thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đều cười phá lên.