Chương 590
Trái lại, sau khi vẻ mặt thay đổi liên tục, ánh mắt Thôi Viễn Sơn cũng trở nên hung tàn hơn.
“Long Tam, Tiểu Hạo nói không sai, nếu các anh ngoan cố chống cự, thì đừng trách tôi nhẫn tâm cay độc!”
Vẻ mặt Long Tam trắng bệch, trong lòng có cảm giác vô cùng bất lực.
“Làm sao đây? Phải làm sao?”
Gã không ngừng tính toán trong lòng, đầu óc suy nghĩ mọi cách, tìm biện pháp giải quyết.
Ngay lúc này, âm thanh lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
“Thật sự tôi không ngờ ở Tân Hải, một gia tộc nhỏ nhoi thôi mà có thể sở hữu lực lượng an ninh hùng hậu như vậy, đúng là khiến tôi có chút bất ngờ!”
Người nói chính là Sở Bắc bị mọi người bỏ qua nãy giờ
Ánh mắt Thôi Viễn Sơn thay đổi, nhìn sang Sở Bắc.
Vừa nãy khi ông ta vừa mới đi vào, thật ra đã chú ý đến Sở Bắc rồi.
Chỉ là sau khi ông ta phát hiện Sở Bắc chỉ là một người mù thì trong lòng lập tức không buồn quan tâm đến anh nữa.
Thậm chí, ông ta đã tự động bỏ qua sự tồn tại của Sở Bắc.
Lúc này nghe thấy Sở Bắc lên tiếng, cuối cùng ông ta cũng phản ứng lại.
Sở dĩ Long Tảm dám đối chọi với bản thân ông ta, không nể mặt nhà họ Thôi, chính là vì tên mù trước mắt này.
Chỉ là ông ta có chút nghi hoặc, Long Tam cũng xem như là một nhân vật lớn, nhưng sao anh ta lại kính cẩn với một tên mù như vậy?
Nghĩ đến lời lúc nãy Sở Bắc nói, ông tư hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khi nhìn sang Sở Bắc lập tức lạnh lùng hơn.
“Cậu là ai? Mà lại dám ở trước mặt già đây nói như vậy!”
Thôi Viễn Sơn lạnh giọng hỏi.
Sở Bắc cười lạnh, cũng không trả lời Thôi Viễn Sơn, mà nhìn mấy tên vệ sĩ.
“Bản lĩnh của các người cũng chẳng dễ gì mà có được, tôi dám bảo đảm, nếu hôm nay dám ra tay thì nửa đời sau, các người chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày, tôi không phải đang hù dọa đâu!”
Sở Bắc nói xong, đột nhiên luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ trấn áp mười mấy tên bảo vệ kia.
Mười mấy tên bảo vệ vốn dĩ mang vẻ mặt kiêu căng, cả người đầy sát khí đột nhiên cảm nhận được khí thế hùng mạnh truyền đến từ trên người Sở Bắc, ai cũng tái mặt, hai chân cũng bắt đầu run cầm cập.
Lời vừa rồi của Sở Bắc và khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người anh đã đánh tan ý chí chiến đấu của bọn họ.
Bởi vì Sở Bắc nói không sai, nếu bọn họ ra tay, Sở Bắc đủ thực lực phế bọn họ!
Chỉ là, bọn họ có thể đến đây cũng là nhận được lệnh của công ty, bọn họ căn bản không dám làm trái.
Thôi Viễn Sơn cũng chú ý đến vẻ mặt mười mấy tên vệ sĩ thoáng chốc đã thay đổi.
Ông ta mắng mỏ Sở Bắc.