Chương 587
Giọng nói của Thôi Viễn Sơn rất nhẹ, nhưng Long Tam nghe lại thấy vô cùng áp lực.
Gã trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
Thôi Viễn Sơn thấy thế thì lạnh giọng nói tiếp: “Nể mặt thủ lĩnh cũ của Long Hổ Môn, tôi sẽ cho các cậu đi, đồng thời cũng không tính toán chuyện hôm nay nữa”.
Long Tam biến sắc mặt.
“Ông ơi, không thể cho chúng nó đi được!”
Còn chưa đợi Long Tam nói chuyện, Thôi Hạo đã lên tiếng trước rồi.
Thôi Viễn Sơn nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Theo ông ta thấy, tuy thực lực nhà họ Thôi không mạnh, nhưng Long Hổ Môn cũng không yếu, nếu có thể tránh được xung đột là tốt nhất rồi.
Nhưng lời của Thôi Hạo lại khiến ông ta có hơi nghi hoặc.
Thôi Hạo hít sâu một hơi, vẻ mặt căm hận nói: “Ông nội, ông không biết thôi, Long Tam và mấy thuộc hạ này của hắn ta, vừa nãy kiêu ngạo đến thế nào, hắn ta không chỉ đe dọa cháu, mà còn sỉ nhục nhà họ Thôi ta, nếu ông để hắn ta đi như vậy, sau này chẳng phải ở Tân Hải này ai cũng có thể đè đầu nhà họ Thôi ta sao?”
Sỉ nhục nhà họ Thôi?
Nghe thấy lời này của Thôi Hạo, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn cũng trở nên u ám.
“Cháu nói là thật sao?”
Thôi Hạo vội gật đầu, vẻ mặt tức giận nói: “Đương nhiên là thật rồi, ông nội, chuyện như vậy, cháu sẽ lừa ông sao?”
Thôi Viễn Sơn nghe vậy thì im lặng một lúc, ánh mắt nhìn Long Tam cũng lạnh lùng hơn.
“Long Tam, xem ra, Long Hổ Môn các người không hề coi nhà họ Thôi chúng tôi ra gì à?”
Long Tam nhíu mày, lắc đầu, trầm giọng nói: “Đối với nhà họ Thôi, tôi và cả Long Hổ Môn vẫn luôn kính trọng, không hề có ý coi thường và sỉ nhục, lời cậu Thôi nói vừa nãy có phần phiến diện”.
Thôi Hạo vừa nghe thì lập tức nổi giận, chỉ mũi Long Tam, lớn tiếng mắng chửi.
“Long Tam, anh lại dám ngậm máu phun người sao, thế nào, người Long Hổ Môn các anh đều là một đám khốn nạn có gan làm, không có gan nhận sao?”
Thôi Hạo mắng rất khó nghe, người của Long Hổ Môn nghe thấy thế, ai ai cũng mang theo vẻ mặt căm giận.
“Đại ca, để em đi dạy dỗ cái thứ tạp chủng này một trận! Dám hắt nước bẩn lên người Long Hổ Môn chúng ta, ông đây giết chết nó!”
Sau lưng Long Tam, một thanh niên từ Long Hổ Môn không nhịn được muốn tiến lên.
Thế nhưng cậu ta vừa muốn tiến lên thì đã bị Long Tam ngăn lại.
“Đừng vội, lý lẽ ở bên phía chúng ta, cậu vội cái gì chứ?”
Thanh niên nghẹn lời một lúc, vẫn đang muốn nói gì đó thì bị Long Tam trừng mắt quay về.
“Thôi Hạo, Long Hổ Môn chúng tôi làm việc trước giờ đều quang minh lỗi lạc, dám làm dám nhận, đã làm thì đương nhiên chúng ta sẽ nhận, nhưng không làm thì Long Tam tôi tuyệt đối không cho phép có người vu oan giá họa lên người chúng tôi!”
Thôi Hạo Phong nhíu mày.