Chương 564
Như sợ Sở Bắc sẽ hối hận nên Chu Lệ nhanh chóng đồng ý ngay.
Nghe thấy thế, Sở Bắc mỉm cười.
“Tiểu Tuyết, chuẩn bị giấy bút để họ viết giấy nợ giúp anh!”
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì không đi ngay, mà khó hiều nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, anh…”
Cuối cùng, cô không thể nhịn được, định hỏi cho rõ, nhưng đã bị Sở Bắc cắt lời.
“Tiểu Tuyết, anh biết em đang có nhiều điều nghi vấn, nhưng sau này em sẽ hiểu hết thôi”.
Nghe vậy, dù Lạc Tuyết còn rất nhiều hoài nghi, nhưng Lạc Tuyết cùng đành gật đầu, không hỏi gì nữa.
Sau đó, cô đi lấy giấy bít cho Dương Ân viết giấy nợ.
Có lẽ vì câu nói trước đó của Sở Bắc nên Dương Ân viết giấy nợ mà chẳng hề thấy áp lực chút nào, thậm chí còn có vẻ chờ mong.
Dẫu sao Sở Bắc cũng đã nói rồi, họ không trả nợ cũng được, chỉ cần làm một việc cho anh là xong.
Như thế có khác nào cho luôn bọn họ số tiền này đâu.
Với Chu Lệ và Dương Ân mà nói thì làm một việc gì đó chắc cũng không khó đâu.
Bọn họ đã dự định sẵn trong đầu là không trả lại tiền cho Sở Bắc rồi.
Nếu sau này, Sở Bắc đòi tiền thì họ sẽ nhắc lại lời anh nói hôm nay, cùng lắm thì làm gì đó cho anh thôi.
Sau khi viết giấy nợ xong, Dương Ân đưa ngay cho Lạc Tuyết.
“Chị Tiểu Tuyết, chị đọc cho kỹ nhé. Giấy trắng mực đen, em đã viết rõ rồi, nếu sau này có chuyện gì thì chị đừng có trách em không nói trước”.
Lạc Tuyết lạnh lùng nhận lấy tờ giấy rồi gật đầu với Sở Bắc.
“Được rồi!”
Sở Bắc nghe xong thì nói với Chu Lệ: “Chiều nay, sẽ có người đưa cho bà một trăm nghìn”.
Không phải bây giờ luôn ư?
Chu Lệ nghe thấy thế thì cuống lên ngay.
“Sở Bắc, thế sao được, tôi đã viết giấy nợ cho cậu rồi, mà cậu không đưa tiền cho tôi luôn là sao?”
Sở Bắc bình tĩnh đáp: “Nếu hai mẹ con bà không chờ được, thì lấy giấy nợ về đi, nhưng đừng bao giờ nhắc chuyện vay tiền với tôi nữa”.
Chu Lệ sững người rồi nhanh chóng mỉm cười.
“Ha ha, Sở Bắc, dì nói đùa đấy, có nửa ngày thôi mà, dì chờ được, không phải vội đâu”.
Bà ta đâu có ngu mà từ chối khoản tiền như trên trời rơi xuống này.
Sở Bắc không để ý đến Chu Lệ nữa, mà lấy một thứ gì đó trên xe xuống rồi đi thẳng vào nhà.
Lạc Tuyết chỉ lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con Dương Ân một cái, sau đó đóng cửa xe rồi cũng đi theo Sở Bắc vào nhà.
Thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc đã đi rồi, Chu Lệ mới tươi cười nhìn sang Chu Cầm.