Chương 561
Nghe xong, Lạc Tuyết cau mày lại.
“Kể cả thế thì cũng không cần đến những một trăm nghìn đâu!”
Chu Lệ đòi vay họ những một trăm nghìn, đúng là không biết xấu hổ.
“Gì mà không tiêu hết?”
Chu Lệ tiếp tục phản bác.
“Tiểu Tuyết, cháu nghĩ đi, Tiểu Ân lớn bằng này rồi mà không có đồng nào trong người, cũng chẳng có bộ quần áo nào cho ra hồn thì làm sao có thể tìm việc được?”
“Vả lại, nó ra ngoài thì cũng phải ngoại giao, đương nhiên phải cần đến tiền rồi”.
Lạc Tuyết nghe xong thì cười khẩy một tiếng.
“Ngoại giao? Dì ơi, dì không sợ cậu ấy lại mời người ta một bữa mấy trăm nghìn nữa à?”
Chu Lệ cứng họng, chỉ biết cười trừ.
“Tiểu Tuyết, dì đã chấn chỉnh lại Tiểu Ân sau chuyện đó rồi. Giờ có cho thêm mười lá gan thì nó cũng không dám tái phạm nữa đâu”.
Lạc Tuyết hoàn toàn không tin.
Cô biết rõ Dương Ân là người như thế nào, cậu ta sẽ không bao giờ biết hối cải.
Việc lặp lại lỗi lầm chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hơn nữa, Dương Ân là người lười nhác, suốt này chỉ biết cắm mặt vào điện thoại, chắc chắn khó mà tìm được một công việc đúng ý.
Thậm chí, nếu cậu ta không chịu thay đổi bản thân thì dù có mấy trăm nghìn trong tay cũng không thể kiếm được việc.
“Tiểu Tuyết, cháu nói với Sở Bắc hộ dì đi, bảo nó cho nhà dì vay một trăm nghìn, chờ khi nào Tiểu Ân tìm được việc và kiếm ra tiền thì nhất định nhà dì sẽ trả lại ngay”.
Chu Lệ tiếp tục ra sức thuyết phục Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết lắc đầu nói: “Sở Bắc cũng không có tiền đâu, mẹ con dì tự nghĩ cách đi thôi, cháu không giúp chuyện này được đâu”.
Nghe thấy thế, Chu Lệ lập tức nhăn nhó mặt mày.
Một lát sau, bà ta lại ngoảnh sang Chu Cầm, sau đó ngồi phệt xuống đất, gào khóc.
“Ông trời ơi, ông định tuyệt đường sống của hai mẹ con côi cút chúng tôi đúng không? Mẹ con tôi không quản ngại đường xa đến sống nương nhờ vào người thân, nhưng chị ruột của tôi lại tiếc một trăm nghìn nên không cho tôi vay, chắc chị ấy muốn nhìn thấy mẹ con tôi chết đói đây mà!”
“Sao bây giờ tình người lại mỏng manh thế, thế này thì tôi còn sống làm gì nữa, chết quách đi cho rồi!”
“Nhưng tôi chết rồi thì đứa con trai đáng thương của tôi phải làm sao đây?”
Chu Cầm thấy Chu Lệ ngồi xuống đất ăn vạ thì lập tức nhíu mày.
“Này dì, dì làm cái gì thế hả? Có gì thì đứng lên mà nói chứ”.
Bà ta nhanh chóng đi tới cạnh Chu Lệ rồi kéo Chu Lệ dậy.
Nhưng Chu Cầm càng kéo thì Chu Lệ càng khóc to hơn, hơn nữa còn không định đứng dậy.
Lúc này, Dương Ân cũng đi tới rồi ngồi xuống cạnh mẹ mình, sau đó ôm bà ta rồi khóc lóc.