Chương 559

Điều khiến bà ta thấy bực là không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng dì ruột của mình như vậy.

Đột nhiên, Chu Lệ chuyển hướng nhìn sang Sở Bắc, bà ta lập tức đổi sắc mặt, sau đó lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Dương Ân.

Dương Ân nhận được tín hiệu nên cũng nhìn sang Sở Bắc ngay, sau đó nở một nụ cười vô cùng giả tạo.

“Ờ… Sở Bắc, em là em họ của chị Tiểu Tuyết thì cũng là em của anh. Em thích chiếc xe này lắm, anh cho em mượn mấy hôm nhé! Em có bằng lái rồi, em chỉ mượn vài ba hôm thôi nên sẽ không có chuyện gì đâu”.

Dứt lời, cậu ta nhìn Sở Bắc với vẻ chờ mong, hi vọng sẽ nhận được cái gật đầu của Sở Bắc.

Tuy nhiên, điều khiến cậu ta thất vọng là mình vừa nói xong thì Sở Bắc đã lắc đầu ngay.

“Tôi đã tặng chiếc xe này cho Tiểu Tuyết rồi, nên cô ấy có toàn quyền quyết định, cậu xin tôi cũng vô dụng thôi. Vả lại, tôi cũng có suy nghĩ giống Tiểu Tuyết, tôi không yên tâm khi cho cậu mượn xe”.

Bị cả Sở Bắc và Lạc Tuyết gây cản trở nên Dương Ân lập tức sa sầm mặt.

“Hừ! Có mỗi cái xe thôi làm gì căng! Không cho mượn thì thôi, có gì to tát đâu chứ?”

Dương Ân hừ lạnh nói.

Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

Rõ ràng, cậu ta rất thích chiếc xe này, tuy bị từ chối, nhưng tình cảm cậu ta dành cho nó không hề giảm đi chút nào, trái lại còn bùng cháy dữ dội hơn.

Đúng lúc này, Chu Lệ chợt nhìn Sở Bắc rồi hỏi: “Sở Bắc, chiếc xe này hơn hai triệu lận, cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế mà mua hả?”

Chu Lệ vừa nói dứt câu thì Chu Cầm cũng sững người rồi nghi hoặc nhìn Sở Bắc.

Câu mà Chu Lệ hỏi cũng là vấn đề mà bà ta đang quan tâm.

Dù họ sống trong một căn biệt thự đắt đỏ, nhưng điều kiện kinh tế luôn rất eo hẹp.

Hơn hai triệu là một số tiền khổng lồ với họ.

Hơn nữa, Sở Bắc chỉ là một người mù loà, vậy mà anh lại có thể mua biệt thự, điều này khiến bà ta thấy rất kinh ngạc.

Bây giờ, Sở Bắc lại mua thêm một chiếc xe cả mấy triệu bạc nữa.

Bà ta lập tức nghi ngờ, không biết anh lấy tiền ở đâu ra?

Nghe thấy thế, Sở Bắc chỉ hờ hững đáp: “Tôi tiết kiệm tiền nhiều năm rồi, dù không nhiều nhưng cũng đủ dùng. Chiếc xe này là tôi mua bằng tiền tiết kiệm”.

Tiền tiết kiệm?

Chu Lệ lập tức sáng mắt lên hỏi: “Thế bây giờ, cậu còn bao nhiêu tiền?”

Sở Bắc lắc đầu rồi thản nhiên đáp.

“Hết rồi!”

Cái gì? Hết rồi?

Chu Lệ biến sắc mặt rồi hỏi với vẻ không tin: “Sở Bắc, cậu định lừa tôi đấy à? Cậu dám mua một chiếc xe hơn hai triệu, tôi không tin trong thẻ của cậu lại hết tiền”.

Không chờ Sở Bắc đáp lời, Lạc Tuyết đã nói ngay.

“Dì, Sở Bắc có bao nhiêu tiền tiết kiệm hình như không liên quan đến dì thì phải?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play