Chương 56
Có điều ông Triệu Hồi Xuân năm nào cũng sẽ đến Tân Hải khám bệnh miễn phí.
Còn chuyên giải quyết bệnh nan y của trẻ nhỏ.
Bệnh phức tạp thế nào cũng không lấy một xu.
Đúng lúc, ông Triệu giờ đang ở Tân Hải.
Lại đúng lúc anh ta có phương thức liên lạc.
Gọi cuộc điện thoại là có thể ôm người đẹp về, đương nhiên là phải làm rồi.
Lưu Minh nóng lòng, tìm một số điện thoại rồi gọi qua.
“Tút, tút… ai đó…”.
Điện thoại reo hai tiếng thì được nhấc máy, vang lên giọng nói già nua mà nghiêm nghị.
Lưu Minh nghe thấy thì bỗng chốc giọng nói vô cùng nịnh nọt.
“Chào ông, là ông Triệu phải không? Tôi là Lưu Minh, bác sĩ điều trị của bệnh viện thành phố Tân Hải, lần trước ông đến bệnh viện chúng tôi khám bệnh miễn phí, tôi…”.
“Có việc gì thì nói mau, thời gian của tôi rất quý báu”.
Đầu bên kia điện thoại, ông Triệu ngay lập tức ngắt lời, dường như thực sự có việc gấp.
Thấy không kéo gần quan hệ được, Lưu Minh chỉ đành vào thẳng vấn đề chính.
“Ông Triệu, là thế này, giờ bệnh viện chúng tôi có một bệnh nhân vô cùng nguy cấp, ông xem…”.
Song câu trả lời đầu bên kia lại không hề do dự.
“Để hôm khác đi, giờ tôi có việc gấp. Tút, tút, tút…”.
Nói xong thì cúp máy luôn.
Nghe tiếng điện thoại báo bận, Lưu Minh đơ luôn tại chỗ.
Thần y Triệu vẫn luôn nhân từ rộng lượng, được xưng là huyền hồ tế thế (1), vậy mà lại từ chối?
Hơn nữa việc gì còn quan trọng hơn cả một mạng người chứ?
Lưu Minh sốt ruột rồi.
Không phải vì bệnh của Lạc Vũ Tâm mà là sợ miếng ăn đến miệng rồi còn rơi mất.
“Tiểu Tuyết, cô đừng sốt ruột, anh đã liên lạc với bác sĩ, Tâm Nhi sẽ không sao đâu”.
Trong phòng bệnh, cảm nhận được sự lo lắng của Lạc Tuyết, Sở Bắc khẽ khàng an ủi một câu.
Với việc này Lạc Tuyết chỉ lắc đầu, không tiếp lời.
Bác sĩ Sở Bắc mời sao có thể so với ông Triệu chứ?
Vì con gái cô đã chấp nhận số phận.
Cũng đúng lúc này Lưu Minh đẩy cửa vào.
Lạc Tuyết không thấy sắc mặt anh ta có gì không đúng, chỉ vội vàng hỏi.
“Lưu Minh, thế nào? Ông triệu đồng ý chưa?”.
Trước ánh mắt sốt sắng của cô, lòng Lưu Minh thấy bất lực.
Nếu gật đầu, nhỡ ông Triệu không đến được thì chắc chắn không thể giấu nổi.
Nhưng nếu lắc đầu thì miếng ăn đến miệng sẽ rơi mất.
Sao anh ta cam lòng được chứ?
Kẹt…