Chương 530

Câu nói của Ngô Lương như một quả bom hạng nặng nổ tung trong đầu Dương Ân.

Dương Ân và đám bạn xấu phía sau cậu ta nghe đến phải bồi thường một trăm tám mươi ngàn, sắc mặt đều tái nhợt.

Dù là mười ngàn họ cũng không có nữa chứ nói gì đến một trăm tám mươi ngàn.

Ngô Lương thấy Dương Ân không nói gì, sắc mặt càng trở nên âm hiểm.

“Sao thế, mẹ kiếp, lẽ nào cậu muốn ăn quỵt?”

Cảm nhận được sự hung ác của Ngô Lương, Dương Ân hoảng sợ lùi về sau, liên tục xua tay.

“Anh Ngô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó”.

Dương Ân vội vàng giải thích, trong lòng thầm cấp tốc suy nghĩ cách giải quyết.

Lúc này tầm mắt cậu ta bỗng nhìn thấy Sở Bắc, cậu ta nghĩ ra được một cách khá nham hiểm.

Con ngươi cậu ta xoay chuyển, trong lòng đã có tính toán.

“Nhanh đền tiền đi, kiên nhẫn của ông đây có giới hạn”.

Lần này nghe Ngô Lương nói, Dương Ân không cảm thấy hoảng sợ nữa mà bước đến trước mặt Ngô Lương chỉ vào Sở Bắc.

“Anh Ngô, mọi chuyện này đều là lỗi của tên mù này, là hắn nói muốn mời bọn tôi ăn cơm, nơi này cũng bị anh ta làm loạn thành thế này nên số tiền này cứ bảo anh ta trả đi”.

Nói rồi Dương Ân vòng qua Ngô Lương định rời đi.

“Đứng lại! Mẹ kiếp, hôm nay không cho phép bất kỳ ai rời đi”.

Thấy Dương Ân định trốn, Ngô Lương cười mỉa, túm chặt lấy áo Dương Ân.

Là ông chủ của khách sạn, ông ta đã gặp rất nhiều chiêu trò như của Dương Ân rồi, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng để cho cậu ta đi.

Dương Ân méo mặt nhìn Ngô Lương, run giọng nói: “Anh Ngô, tôi không gạt anh, mọi chuyện đúng là ý của anh ta, không liên quan gì đến tôi”.

Ngô Lương cười mỉa.

“Hừ, cậu nghĩ ông đây là trẻ con ba tuổi à, dễ bị cậu gạt thế sao? Tôi không biết trong các cậu ai thanh toán, chỉ cần thanh toán thì tôi sẽ thả cho các cậu đi”.

Nói đến đây, lời nói của ông ta bỗng thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ âm hiểm.

“Nếu không hôm nay không ai được bước ra khỏi đây”.

Nghe thế Dương Ân thật sự muốn khóc luôn.

Nếu cậu ta biết chuyện sẽ như thế này, cậu ta tuyệt đối không giả vờ ở đây.

Bây giờ đối mặt với số tiền bồi thường cao ngất ngưỡng một trăm tám mươi ngàn, cậu ta lực bất tòng tâm.

Nghĩ đến hậu quả không lấy ra được tiền, Dương Ân run sợ trong lòng.

Bất đắc dĩ, cậu ta chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin nhìn sang Sở Bắc.

“Sở Bắc, món nợ này anh trả đi, xem như tôi cầu xin anh”.

Lúc này, Dương Ân chẳng còn bộ dạng kiêu ngạo lúc trước nữa, dùng ánh mắt van xin nhìn Sở Bắc.

Suy tính trong lòng đã thất bại, bây giờ cậu ta chỉ có thể nhún nhường, để Sở Bắc giúp cậu ta giải quyết hậu quả chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play