Chương 512
“Tiểu Uyển, em không hiểu đâu, đàn ông sống trên đời phải có sĩ diện, hơn nữa chúng ta đến trước thì phải được phục vụ trước. Anh không tin người kia có thân phận cao quý đến mức một tay che trời!”
Dứt lời, Chu Bân mặc kệ Tô Uyển nhăn nhó mặt mày rồi hằm hằm đi ra ngoài.
Xong rồi!
Thấy Chu Bân rời đi, cậu nhân viên tái mặt, không dám chần chừ mà chạy theo ngay.
“Tiểu Uyển, Chu Bân này tuỳ hứng quá, cậu nên giữ khoảng cách với anh ta thì tốt hơn”.
Sau khi Chu Bân đi ra ngoài, Lạc Tuyết mới nói với Tô Uyển.
Cô ấy cười khổ đáp: “Tớ cũng biết chứ, nhưng chuyện này hơi lằng nhằng. Mà cậu cũng thấy rồi đấy, mặt anh ta dày siêu cấp vô địch luôn, cứ quấn lấy tớ riết không tha, tớ cũng bó tay rồi!”
Lạc Tuyết chỉ biết thở dài, cô không phải người trong cuộc nên nhiều khi cũng không hiểu hết được.
Cô chỉ góp ý với Tô Uyển trên danh nghĩa bạn thân thôi, còn cô ấy lựa chọn thế nào thì cô không thể can thiệp được.
Ba người trò chuyện cả mười mấy phút mà vẫn chưa thấy Chu Bân quay lại.
Lạc Tuyết cau mày rồi lo lắng nói: “Sao mãi chưa về nhỉ, hay có chuyện gì rồi?”
Tô Uyển cũng biến sắc mặt rồi tỏ vẻ hối hận.
“Lẽ ra tớ không nên cho anh ta đi cùng bọn mình, ăn có bữa cơm thôi mà bao chuyện, đúng là hết nói nổi!”
Lạc Tuyết an ủi Tô Uyển: “Thôi chúng ta cứ chờ thêm một lát nữa, chắc anh ta cũng sắp quay lại rồi”.
Tô Uyển gật đầu rồi ngồi im, tâm trạng lúc này của cô ấy đang tan chậm.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng Chu Bân vẫn chưa quay lại, Tô Uyển và Lạc Tuyết càng có vẻ sốt ruột hơn.
Tô Uyển nôn nóng nói: “Sao mãi không về nhỉ, không lẽ có chuyện thật rồi?”
Lạc Tuyết do dự một lát rồi nói: “Hay chúng mình đi coi sao nhớ?”
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, nhưng người bước vào không phải Chu Bân, mà là cậu nhân viên ban nãy.
Lúc này, cậu ấy cũng đang có vẻ sốt sắng.
Vừa chạy vào, cậu ấy đã hô ầm lên: “Không xong rồi, có chuyện rồi!”
Có chuyện rồi?
Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết đều biến sắc mặt.
Điều họ lo lắng nhất đã xảy ra.
Chỉ có Sở Bắc là vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Dù nghe thấy cậu nhân viên thông báo vậy, nhưng anh cũng chẳng biến sắc mặt.
Tô Uyển cuống lên hỏi cậu nhân viên: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Chu Bân đâu? Sao anh ta không quay lại?”
Cậu nhân viên hít sâu một hơi rồi căng thẳng đáp: “Cậu Chu đã đắc tội với khách quý, bây giờ đang quỳ bên phòng ấy, mọi người mau sang xem thế nào đi, nếu chậm trễ thì khéo có án mạng mất”.
Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết đều có vẻ bực bội.
Tô Uyển nhăn mặt nói: “Tất cả là tại anh ta, tớ cản không cho đi rồi mà không nghe, giờ gây ra hoạ lớn rồi thì tự chịu trách nhiệm đi!”