Chương 507

Anh ta cất giọng phách lối kết hợp với biểu cảm kiêu ngạo.

Cô lễ tân chưa từng gặp chuyện này bao giờ nên lập tức sợ đến mức rơm rớm nước mắt.

Tô Uyển thấy thế thì vội tiến lên.

“Chu Bân, anh đang làm gì thế hả? Có ăn uống một cách bình thường được không? Bộ không có phòng bao thì anh nuốt không trôi hay gì mà phải gây khó dễ cho người ta thế?”

Tô Uyển bực mình nói.

Lúc này, Lạc Tuyết cũng bước tới rồi nói với Chu Bân: “Chu Bân, Tiểu Uyển nói đúng đấy! Chúng ta chỉ đến ăn bữa cơm thôi mà, đừng câu nệ quá, ngồi đâu cũng được mà. Không có phòng riêng thì mình ngồi luôn ở ngoài này cũng được”.

Nghe Lạc Tuyết và Tô Uyển nói vậy, Chu Bân quả quyết lắc đầu.

“Với thân phận của tôi thì sao ngồi ăn chung ở ngoài này được?”

Nói rồi, anh ta lại nhìn sang Sở Bắc vẫn im lặng nãy giờ rồi cất giọng châm chọc: “Với những người cao sang mà nói thì việc ăn uống không thể tuỳ tiện được, không giống như ai đó, đến phòng bao cũng không đặt nổi, chỉ được cái trò mua xe sang để loè thiên hạ thôi, đúng là nực cười!”

Lạc Tuyết bắt đầu thấy bực khi nghe tháy Chu Bân nói vậy.

Chu Bân nói Sở Bắc như vậy khiến cô rất bực mình, nhưng vì Tô Uyển nên cô chỉ cau mày chứ không nói gì.

Tô Uyển phát bực rồi chán nản nhìn Chu Bân, quát: “Chu Bân, anh bị thần kinh à? Ăn mỗi bữa cơm thôi mà sao anh rách việc thế?”

Chu Bân đang định lên tiếng thì một người đàn ông trung niên có vẻ giống quản lý đã đi nhanh tới.

“Ra là cậu Chu, cậu ghé nhà hàng mà chúng tôi tiếp đón chậm trễ, mong cậu lượng thứ”.

Người đàn ông đó vừa xuất hiện là giảng hoà ngay.

Chu Bân nhìn thấy người đó thì càng thêm phách lối.

“Tôi bảo này quản lý Vương, tôi đến nhà hàng các ông ăn cơm, nhưng muốn đặt một phòng riêng thôi cũng không được. Giờ ông cho tôi một lời giải thích đi, bình thường tôi cũng tiêu kha khá tiền ở đây đấy”.

“Vâng vâng, cậu Chu nói phải ạ”.

Người đàn ông trung niên vội vàng cười xoà gật đầu rồi có vẻ khó xử nói: “Thật ra nhà hàng vẫn còn một phòng bao nữa, nhưng đã có người đặt trước rồi nên không thể xếp cho khách khác được. Nhân viên lễ tân không lừa cậu đâu, mong cậu Chu thông cảm!”

Chu Bân nghe thấy thế thì lập tức nổi giận.

“Mẹ kiếp! Các người vẫn còn phòng mà không xếp cho tôi, thế là coi thường tôi hay gì?”

Người đàn ông xua tay rồi vội nói: “Cậu Chu đừng hiểu lầm, đây là quy tắc của nhà hàng chúng tôi, chứ không phải tôi làm trái ý cậu, tôi cũng là bất đắc dĩ”.

“Bất đắc dĩ?”

Chu Bân cười lạnh nói: “Hừ, tôi có tiền, nếu các người còn phòng thì buộc phải xếp cho tôi, không thì ông chuẩn bị nghỉ việc đi”.

Người đàn ông tỏ vẻ chán nản, ông ta biến sắc mặt rồi nghiến răng nói: “Cậu Chu, nếu cậu đã kiên quyết như vậy thì tôi không cản nữa, cậu cứ dùng phòng đó. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì cậu tự chịu trách nhiệm”.

Chịu trách nhiệm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play