Chương 495
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc rồi nói với Tô Uyển: “À, quên không giới thiệu với cậu. Uyển Uyển, đây là Sở Bắc – chồng của tớ”.
“Sở Bắc, đây là Tô Uyển, bạn thân nhất ở đại học của em”.
Sở Bắc gật đầu, mỉm cười chào hỏi với Tô Uyển.
Bạn của Lạc Tuyết thì cũng là bạn của anh.
Nghe thoáng qua cuộc nói chuyện của họ thì anh cũng biết hai người rất thân thiết.
Hơn nữa, hình như Tô Uyển đang làm việc ở tập đoàn Bắc Dã, điều này khiến anh thấy hơi tò mò về cô ấy.
Tô Uyển cũng vui vẻ đáp lại lời chào của Sở Bắc.
Nhưng khi cô ấy nhìn xuống đôi tay của Lạc Tuyết thì lập tức tỏ vẻ bất đồng ngay.
“Tiểu Tuyết, cậu không biết đôi tay chính là bộ mặt thứ hai của phụ nữ à? Cậu phải nhường những công việc nặng nhọc này cho chồng mình chứ!”
Lạc Tuyết mỉm cười nói: “Anh ấy cũng bận việc riêng của mình mà, với cả mấy việc này có mệt nhọc gì đâu, tớ làm được”.
Tô Uyển nghe thấy thế thì lắc đầu rồi quay sang Sở Bắc, định nói gì đó.
Nhưng khi cô ấy nhìn vào đôi mắt vô hồn của Sở Bắc thì chợt sững người.
Cô ấy gọi Lạc Tuyết ra một chỗ khác rồi hỏi nhỏ.
“Tiểu Tuyết, chồng cậu… mắt anh ấy?”
Lạc Tuyết thành thật gật đầu.
“Ừ, chuyện này nói ra thì dài lắm, không thể giải thích qua dăm ba câu được”.
Tô Uyển há hốc miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Cuối cùng, cô ấy chỉ thở dài một hơi rồi nhìn Lạc Tuyết: “Tiểu Tuyết, thời gian qua cậu phải vất vả rồi”.
Theo cô ấy thấy, Sở Bắc bị mù thì mọi gánh nặng trong nhà sẽ dồn hết lên đôi vai của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không, Uyển Uyển, thật ra tớ sống rất tốt, tớ cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại”.
Câu trả lời này của Lạc Tuyết khiến Tô Uyển thấy hơi bất ngờ.
Vì cô ấy nhận ra Lạc Tuyết nói những lời này rất thật lòng, chứ không phải chống chế.
Nghĩ đến đây, cô ấy lại ngoảnh sang nhìn Sở Bắc với vẻ như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, có một người thanh niên đẩy cửa bước vào, anh ta còn cầm một bó hoa hồng tươi thắm.
Lạc Tuyết nhìn người thanh niên đó với vẻ nghi hoặc.
Cô không biết người này.
“Hay anh ta đến tìm Uyển Uyển?”
Nghĩ vậy, cô nhìn sang Uyển Uyển thì thấy cô ấy lập tức có vẻ bực dọc khi trông thấy người thanh niên ấy.
Anh ta nhìn thấy Tô Uyển thì sáng mắt lên rồi vội vàng đi tới ngay.
“Tiểu Uyển, em ở đây mà làm anh tìm mãi”.
Người thanh niên bước tới cạnh Tô Uyển rồi nhìn cô ấy một cách thiết tha với sự yêu mến không chút che giấu.
“Anh tìm tôi làm gì?”
Tô Uyển hậm hực hỏi lại.