Chương 446
Còn về nguyên nhân…
Nghe cuộc nói chuyện như vừa rồi, thì có thể nhìn ra được ít nhiều!
“Ồ, đây chẳng phải Lạc Tuyết sao? Mấy năm không gặp, nghe nói con gái cháu đã lớn rồi, cũng không biết bố đứa trẻ là ai?”
Chu Lệ nhìn Lạc Tuyết, vẻ mặt thoáng chốc trở nên kỳ lạ!
“Tiểu Tuyết à, không phải dì nói cháu, con gái phải tự tôn tự ái, cháu làm như vậy, sau này làm sao mà gả đi được?”
Lạc Tuyết cả người cứng đờ, sắc mặt khi trắng khi đỏ!
Trong lòng vừa có chút ngượng ngùng, vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ!
Tuy bà ta nói sự thật, nhưng giọng điệu như vậy, nào giống như thân thích chứ?
Mà giống như kẻ thù hơn!
“Mẹ, mẹ nhớ nhầm rồi nhỉ?”
Sau lưng Chu Lệ, Dương Ân cười như không cười nhìn Lạc Tuyết, cười lên tiếng!
“Lúc trước chẳng phải dì đã nói rồi sao?”
“Người đàn ông của chị họ tìm được rồi, đáng tiếc là một tên mù, lại là đồ bỏ đi!”
“À, đúng, con nhắc mẹ mới nhớ!”
Chu Lệ vỗ trán, ánh mắt quét qua, vừa nhìn đã thấy Sở Bắc!
“Cậu đứng ở bên kia không nói chuyện kia, cậu là người đàn ông Tiểu Tuyết, tên Sở gì đó nhỉ?”
“Chậc chậc, tuổi còn trẻ đã mù rồi, còn phải để Tiểu Tuyết nuôi, đúng thật không biết sống được tích sự gì nữa!”
“Làm gì, ăn cơm mềm thôi, nếu không anh ta còn làm được gì nữa!”
Hai người Chu Lệ và Dương Ân kẻ xướng người hát, nói Sở Bắc không còn gì.
Lúc này, bầu không khí có chút ngượng ngùng!
Sở Bắc khẽ nhíu mày, nể mặt Lạc Tuyết, nên cũng không nói gì!
Anh cũng không tội gì đi tính toán với loại người như vậy!
Còn sắc mặt Lạc Tuyết còn khó coi hơn cả anh!
Cắn chặt răng, trong lòng lại tức giận!
Cho dù là thân thích, cũng không nói mấy câu như hai người chứ?
Nhưng nể tình đối phương là người lớn nên vẫn phải nhịn xuống!
Chỉ là, trong lòng vốn nhiệt tình thoáng chốc đã mất hứng thú!
“Được rồi, đừng nói nữa, đi vào ăn cơm trước đi!”
Cuối cùng, vẫn là Chu Cầm đứng ra giải vây!
Nói xong thì dẫn theo mẹ con Chu Lệ đi vào trong!
Hai mẹ con hừ một tiếng, cũng không nói gì!
Ghét bỏ liếc nhìn Sở Bắc, bước lớn đi vào trong!
Ngay cả Chu Cầm cũng trừng anh một cái, ánh mắt đầy căm giận!
Như thể do Sở Bắc khiến bà ta mất mặt vậy!
“Sở Bắc, bọn họ là như vậy, anh đừng để ý…”
Lạc Tuyết áy náy lên tiếng an ủi!