Chương 443
Nghe thấy vậy, Dương Tinh mặt mũi trắng nhợt cắn răng cắn lợi.
Lúc này mới đứng lên, một câu cũng không dám nói, vội vàng sai bảo nhân viên dọn dẹp!
Chẳng mấy chốc, chỉ mất một tiếng đồng hồ, mặt tiền đầy ắp đồ đạc thoáng chốc đã trống trơn!
Nhìn không gian rộng lớn trước mặt, Lạc Tuyết bất giác há hốc miệng, không khỏi kinh ngạc!
“Sở Bắc, mặt tiền rộng như vậy, một năm phải mất bao nhiêu tiền thuê?”
Không thể không nói, nơi này dù là số lượng người hay vị trí thì đều rất tốt!
Nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết, một năm mấy trăm nghìn, chắc chắn không thuê nổi.
Về chuyện này, Sở Bắc lại cười lắc đầu!
Lạc Tuyết đang rất kinh ngạc thì lại nghe Sở Bắc nói: “Không cần, đã mua lại rồi, sau này nơi này chính là địa bàn của riêng em!”
“Mua lại rồi?”
Lạc Tuyết há hốc miệng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Mặt tiền rộng như vậy, muốn mua lại, không có mấy triệu chắc chắn cũng không mua được đúng chứ?
Sở Bắc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lạc Tuyết nghi hoặc trong lòng, nhưng mắt thấy Sở Bắc không có ý giải thích thì cũng không hỏi nhiều!
“Nơi này là của em rồi, lên kế hoạch đi, sau này muốn làm gì cũng được!”
Sở Bắc khẽ cười!
Cậu đã từng hứa, sẽ cho Lạc Tuyết mọi thứ bà muốn!
Cửa hàng này, chỉ là khởi đầu mà thôi!
Lạc Tuyết chợt cảm thấy ngọt ngào trong lòng!
Lúc trước, cô làm việc thừa chết thiếu sống ở tập đoàn Lạc thị, bây giờ, lại rơi vào kết cục này!
Sau này, cô sẽ chỉ sống vì bản thân và người nhà thôi!
Đang muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Sở Bắc đeo kính, chống gậy!
Lạc Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Sờ Bắc, hay là chúng ta đến bệnh viện khám xe, mắt của anh…”
Tuy trước giờ không nói, nhưng mắt của Sở Bắc, vẫn luôn là tâm bệnh của cô!
Mặc dù cảm thấy không đáng cho Sở Bắc, nhưng giác mạc lại quyên cho loại người như Lạc Mai!
Nhưng nếu có thể chữa được mắt của Sở Bắc, thì dù có bỏ ra cái giá cỡ nào, bà cũng nguyện ý!
Thế nhưng, Sở Bắc chỉ cười, khẽ lắc đầu!
“Yên tâm, một tháng sau, Lạc Mai sẽ trả lại giác mạc cho anh!”
A?
Lạc Mai ngơ ngác.
Tính cách của Lạc Mai, cô hiểu rất rõ, sao ả ta có thể trả lại cho Sở Bắc chứ?
Thực sự cô không hiểu, Sở Bắc nói vậy là có ý gì!
“Yên tâm!”
Sở Bắc cười vỗ vai cô: “Đối với anh mà nói, mù hay không cũng không khác gì nhau!”
“Được thôi!”
Lạc Tuyết gật đầu, trong lòng không tránh khỏi kỳ lạ!