Chương 437
Đây đúng là một sự khiêu khích trắng trợn với nhà họ Dương.
“Bố, con không cần biết đó là ai, nhưng con sẽ trả thù cho Tiểu Xuyên! Nó dám động đến con trai con, con phải giết nó!”
Dương Sơn gào thét điên cuồng.
Ông ta chỉ có một đứa con trai này, giờ nó bị người ta đánh thừa sống thiếu chết vậy thì sao mà nhịn cho nổi?
“Yên tâm, bố sẽ điều tra chuyện này rõ ràng!”
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Mau đưa người đến bệnh viện, mọi người giải tán hết đi!”
Dương Trạch Thiên xua tay, chẳng mấy chốc, chỉ còn lại một mình ông ta trong phòng khách.
Ông ta đi qua đi lại, mày thì nhíu chặt, không rõ đang suy nghĩ gì trong đầu.
“Có phải ông đang lo lắng lắm đúng không?”
Một giọng nói bình thản vang lên khiến Dương Trạch Thiên giật bắn mình.
Ông ta quay ngoắt lại thì mới thấy không biết có thêm một người khác đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Người đó che kín mặt mũi nên không rõ tướng mạo ra sao.
Dáng người cao lớn, nghe giọng thì là người trẻ tuổi, chắc mới khoảng ba mươi!
“Cậu Ngô, làm sao mà tôi không lo cho được? Đối mặt với tập đoàn Bắc Dã thì ai mà bình tĩnh được?”
Dương Trạch Thiên thở dài một hơi, thậm chí thấy hơi hối hận vì đã nhúng tay vào chuyện này.
“Cậu Ngô, ngày xưa là cậu bảo tôi làm vậy! Nhưng kết quả là bây giờ, nhà họ Dương tôi đang mất hết cả chì lẫn chài rồi!”
Nghe thấy thế, cậu Ngô kia chỉ mỉm cười thản nhiên: “Lo gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà, mới có chút chuyện thế mà đã không chịu nổi thì sao làm được việc lớn?”
Dương Trạch Thiên chỉ biết cười khổ khi nghe thấy vậy.
“Cậu Ngô, tôi chỉ muốn biết người đó là ai!”
Dương Xuyên không phải kẻ ngốc!
Người đó chẳng những tấn công công ty nhà họ Dương, mà còn đánh Dương Xuyên ra nông nỗi này, thậm chí còn đến tận nơi khiêu chiến.
Chứng tỏ người đó không coi nhà họ Dương ra gì hết.
Vì sự sống còn của gia tộc, ông ta buộc phải thận trọng.
“Ông cứ bình tĩnh đi, nhà họ không còn đường lui nữa đâu”.
Cậu Ngô chỉ cười rồi nói một cách hờ hững, khiến Dương Trạch Thiên sa sầm mặt.
Đây chính là đầm lầy, chỉ cần bước chân xuống thì không thể ngoi lên được nữa, đương nhiên ông ta biết điều này.
Cậu Ngô vẫn thờ ơ đi tới vỗ vai ông ta.
“Yên tâm, chúng ta đi chung thuyền rồi, nếu tôi có thể mở bến cảng, đương nhiên sẽ không để tập đoàn Bắc Dã độc quyền đâu”.
Dương Trạch Thiên sầm mặt, cau mày mãi không giãn ra được.
“Thế cậu định làm thế nào?”
Cậu Ngô vẫn mỉm cười với vẻ thản nhiên như cũ.