Chương 396
“Hay đấy, nhà họ Dương à? Khẩu khí lớn quá nhỉ!”
Sở Bắc lắc đầu rồi nhếch miệng cười.
Bầu không khí xung quanh chợt im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc.
Nhưng không có mấy ai biết rõ về thân phận của anh.
Chỉ đoán anh không phải người đơn giản thôi.
Họ muốn xem Sở Bắc và Dương Xuyên đối đầu sẽ có kết quả thế nào.
“Sở Bắc, thôi, chúng ta về đi!”
Lạc Tuyết có vẻ sốt sắng.
Thần tiên đánh nhau thì người thường như họ chịu sao nổi?
“Từ từ đã!”
Sở Bắc mỉm cười với vẻ an ủi.
Anh khẽ gật đầu, Thanh Phong vẫn im lặng từ nãy đến giờ đã bước tới.
“Các vị, nay là ngày vui, sao lại nóng giận thế? Để tôi nói câu công bằng nhé!”
Thanh Phong vừa lên tiếng, nhóm Lưu Tông Tín đã ngậm miệng.
Đến Chu Minh Hạo cũng lùi lại.
Ý tứ của họ đã quá rõ ràng.
“Nói câu công bằng ư? Anh là cái thá gì hả?”
Dương Xuyên đang bốc hoả nên nào còn để ý gì nữa, cứ thế quát tháo.
Nhóm nhà họ Lạc ở phía sau hắn ta cũng có vẻ bất bình.
Nực cười, đang có bao nhiêu nhân vật lớn ở đây, sao tới lượt một thằng trẻ ranh vô danh tiểu tốt lên tiếng chứ?
Chỉ có nhóm Lưu Tông Tín rụt cổ lại rồi nhìn Dương Xuyên với vẻ thương cảm.
Dám ăn nói với chủ tịch của Bắc Dã như vậy, Dương Xuyên chán sống rồi hay sao?
Chậc, có kịch hay xem rồi đây!
Đến Sở Bắc cũng chỉ mỉm cười rồi kéo Lạc Tuyết sang một bên, như thể không liên quan.
“Ghê rồi, còn trẻ mà tài năng có hạn, thủ đoạn thì vô biên!”
Thanh Phong vẫn cất giọng hờ hững.
Nhưng giọng điệu của anh ta thì như bậc bề trên.
“Hừ, tôi trẻ, anh thì không à?”
Dương Xuyên hừ lạnh một câu, hoàn toàn không coi Thanh Phong ra gì.
“Mà này, tôi là cậu chủ của nhà họ Dương đấy, anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi hả?”
Dương Xuyên vừa nói dứt câu, mọi người ở xung quanh lại bắt đầu xì xào.
“Chậc chậc, cậu thanh niên này là ai thế, dám nói chuyện với cậu Dương kiểu này, cũng to gan đấy!”
“Tôi chịu, chưa gặp bao giờ, hình như có liên quan đến tên mù kia đấy”.
“Không biết thì thôi, hạng vô danh tiểu tốt ấy mà, chờ mà xem, kiểu gì cũng ăn hành ngay!”