Chương 40
Dù sao thì, Dương Xuyên cũng chỉ là một cậu nhóc.
Nếu không phải e dè thực lực của nhà họ Dương, một ông trùm một phương như ông ta cũng đâu đến mức phải khom lưng uốn gối như vậy.
Nhưng nếu Dương Xuyên không biết điều, Chu Minh Hạo sẽ không ngại dạy hắn ta cách cư xử.
“Tiệc rượu? Chỉ là một Tân Hải nhỏ nhoi, ngay cả khách sạn sáu sao cũng không có thì có bữa tiệc hay ho gì được cơ chứ?”
Dương Xuyên nói với vẻ chán ghét, sau đó cười một cách tinh nghịch.
“Thôi được rồi, nếu như các người đã nhiệt tình như vậy thì thiếu gia tôi đây sẽ nể mặt vào trong ngồi chút vậy!”
“Được, cậu chủ Dương, đi thôi!”
Thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn như vậy, nụ cười trên miệng Chu Minh Hạo lập tức biến mất, giọng điệu cũng nhạt dần.
Vừa định lên xe, liền nhìn thấy thư ký đang cầm điện thoại di động, vội vàng đi tới.
“Châu tiên sinh, ông có điện thoại!”
Chu Minh Hạo cau mày, xua tay: “Tắt đi, có chuyện gì để về rồi nói!”
Tuy nhiên, thư ký nở một nụ cười gượng gạo, lời nói cũng gượng gạo.
“Chu tiên sinh, là, là người đó gọi tới ạ!”
Cái gì?
Chu Minh Hạo giật bắn mình, vội vàng bắt máy.
Nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, sắc mặt ông ta tái nhợt, vội vàng ấn nút trả lời.
“Thưa cậu! Đúng vậy, là tôi, Chu Minh Hạo đây!”
“Được được, cậu yên tâm, không quá năm phút đồng hồ, tôi đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa!”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng khi cúp điện thoại, trên trán Chu Minh Hạo đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Khi nhìn về phía con đường bị phong tỏa, khuôn mặt ông ta cũng chìm hẳn xuống.
“Ai làm vậy? Ai chặn đường này lại hả? Không có lệnh của tôi mà dám tự phong tỏa đường lại, định làm phản hả?”
Thực ra, trước đó Chu Minh Hạo đã nhìn thấy con đường bị chặn.
Chỉ giả vờ như không biết mà thôi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng bây giờ, điều này lại gây ảnh hưởng đến Sở Bắc?
Đó không phải là một vấn đề nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, nhiều người thất thần nhìn nhau.
Họ thầm nghĩ vừa rồi vẫn còn ổn, sao bây giờ đột nhiên lại trở mặt vậy?
“Là tôi chặn đó!”
Một giọng nói hờ hững vang lên, Dương Xuyên bước ra khỏi xe, nhìn chằm chằm vào Chu Minh Hạo!
“Hình như ông có ý kiến hả?”
Sắc mặt Chu Minh Hạo trầm xuống, nhưng vẫn cố kìm nén lửa giận trong lòng.
“Cậu Dương, đây là con đường chính ở trung tâm thành phố Tân Hải, không thể tùy tiện phong tỏa được, cậu xem…”
“Vậy thì đã sao?”
Dương Xuyên ngắt lời ông ta, hắn dang rộng hai tay với vẻ thờ ơ.