Chương 351
Nhưng nếu quay lại năm năm trước thì cái tên chú Khôn khéo còn nổi hơn cả Chu Minh Hạo bây giờ.
Vương Khôn không những là một trong những người sáng lập ra Long Hổ Môn, mà còn là người đưa môn phái lên một tầm cao mới.
Bất kể là danh tiếng hay tiền bạc, đều không thua gì các gia tộc hàng đầu.
Đến gia chủ của các gia tộc lớn cũng phải khép nép chào ông ta một tiếng là chú Khôn.
Có thể nói từ chú Khôn như ông trời của Tân Hải, khiến ai nghe cũng phải thấy sợ.
Nếu Long Hổ Môn mà là một thế lực chân chính thì đã làm bá chủ ở Tân Hải rồi.
Nhưng một nhân vật truyền kỳ như thế lại đột ngột rút lui vào năm năm trước.
Thậm chí, ông ta còn rời Tân Hải đến tỉnh sống mai danh ẩn tích.
Cho đến hôm nay, ông ta mới bất chợt quay về.
Còn chưa về đến nơi, nhưng ông ta đã mời các lão quái vật cũ của Tân Hải đến Tụ Hiền Lâu rồi.
Người tinh ý sẽ biết lý do là gì ngay.
Chắc Vương Khôn định có hành động lớn gì đó đây.
…
“Mọi người đến đủ hết chưa?”
Thấy Long Tam bước vào, Sở Bắc đang ngồi trong phòng nghỉ chợt đứng dậy rồi cười hỏi.
“Cậu Sở, họ đến hết rồi”.
Long Tam lễ phép trả lời, trán đã rịn đầy mồ hôi.
“Chú Khôn toàn mời các nguyên lão cũ của Long Hổ Môn, có khá nhiều người đã nghỉ tay gác kiếm lâu rồi, nhưng không ngờ hôm nay vẫn đến đông đủ”.
Long Tam thấy rất bất ngờ với điều này.
Dù các lão quái vật kia đã rút lui nhiều năm nhưng tầm ảnh hưởng vẫn rất lớn.
“Không sao, đông mới vui mà”.
Sở Bắc mỉm cười rồi cất bước đi ra ngoài.
Long Tam chỉ biết cắn răng rồi đi theo Sở Bắc.
“Mẹ kiếp! Đường xá chán thế, đi ăn bữa cơm thôi mà kẹt xe quá trời, bực cả mình!”
Vừa lên tầng hai, họ đã nghe thấy tiếng chửi bới vang lên sau lưng.
“Này, mù à? Không thấy anh đây đang có việc gấp hay sao? Mau tránh ra!”
Sở Bắc và Long Tam gần như cùng khựng lại, Long Tam ngoái lại nhìn thì thấy là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi ăn mặc rất thời thượng.
“Cậu Lôi? Sao cậu lại đến đây?”
Long Tam thấy hơi bất ngờ, giờ này lẽ ra tên kia phải đang ăn chơi đàn đúm bên ngoài mới phải chứ?
“Sao, lẽ nào tôi không được đến đây à?”
Cậu Lôi trợn mắt lườm Long Tam rồi mới liếc sang Sở Bắc.
“Úi chà, hoá ra tôi nói đúng à, thằng này mù thật nè!”
“Long Tam, mau bảo nó tránh ra, làm mất thời gian của tôi thì nó không chịu trách nhiệm được đâu”.