Chương 331
Sao họ có thể nuốt trôi được cục tức này đây?
“Lạc Tuyết, cháu thấy được rồi chứ?”
Lạc Vinh Quang cất giọng hờ hững, vẻ mặt cũng đã dịu hơn nhiều.
Lạc Tuyết há miệng định nói gì đó, nhưng Sở Bắc đã cất bước rồi giành nói trước.
“Lạc Vinh Quang, có phải ông quên gì không?”
Hả?
Lạc Vinh Quang cau mày, mặt lập tức sa sầm.
Sở Bắc không quan tâm, tiếp tục cất giọng bình thản.
“Ông đừng quên, ông mới là người sa thải Tiểu Tuyết”.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Đừng nói là Lạc Tuyết và Chu Cầm, đến bố con Lạc Viễn Hà cũng nghệt mặt ra.
Có phải Sở Bắc này quá to gan rồi không?
Không lẽ anh định bắt Lạc Vinh Quang xin lỗi Lạc Tuyết ư?
“Sở Bắc…”
Lạc Tuyết vội lên tiếng nhắc nhở, nhưng đã bị anh giơ tay ngăn cản.
“Nếu ông đã đến đây để xin lỗi thì bắt đầu đi! Đừng để tôi coi thường nhà họ Lạc”.
Câu nói bâng quơ của Sở Bắc đã chặn mọi đường lui của Lạc Vinh Quang.
Đúng vậy, Sở Bắc rất coi thường nhà họ Lạc.
Nguyên nhân không hoàn toàn là do năm năm trước họ đã lừa gạt anh.
Mà vì Lạc Vinh Quang mang tiếng là chủ gia đình, nhưng lại tin dùng kẻ xấu, đã thế còn không phân rõ thiện ác.
Ngoài ra, ông ta còn cậy mình là người nhiều tuổi rồi áp đặt lớp trẻ.
Rõ ràng là người một nhà, nhưng ông ta không nể tình thân mà ra tay độc ác với Lạc Tuyết.
Có một người trụ cột như vậy, hèn chi bao năm qua, nhà họ không ngóc đầu lên nổi.
Thái độ sống của Lạc Vinh Quang thật đáng kinh!
Kèn kẹt!
Lạc Vinh Quang nghiến răng, mặt mũi sa sầm.
Lúc này, ông ta không muốn nhẫn nhịn gì nữa, mà chỉ muốn bùng nổ thôi.
Nhưng sau khi suy xét, ông ta vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Được! Tiểu Tuyết, ông xin lỗi cháu. Thời gian qua, ông đã thiếu quan tâm đến cháu, mong cháu đừng để bụng, sau này ông sẽ ghi nhớ công lao của cháu!”
Cuối cùng, Lạc Vinh Quang đành thoả hiệp.
Rõ là câu xin lỗi, nhưng Lạc Tuyết cứ thấy có gì đó sai sai.
Còn Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thì cũng chẳng thoải mái hơn Lạc Vinh Quang là bao.
Sở Bắc này giỏi thật, dám đè đầu cưỡi cổ ông cụ nhà họ luôn.
Sau này, họ có muốn đối phó với anh chắc sẽ khó rồi đây.
Còn Chu Cầm thì đứng ngây ra như phỗng.