Chương 32
“Nếu còn có lần sau, tôi không ngại cắt lưỡi của cô đâu!”
…!
Cùng với đôi mắt trống rỗng của Sở Bắc, dù là Lạc Mai hoặc Lý Nham.
Cũng đều chỉ cảm thấy mình như bị bao bọc bởi một cái lồng lạnh lẽo.
Dường như chỉ cần nói thêm một lời, Sở Bắc sẽ thật sự làm theo lời anh nói.
“Tiểu Tuyết, đi thôi!”
Sở Bắc xoay người đi ra khỏi khách sạn trước.
Lạc Tuyết vẻ mặt phức tạp, liếc nhìn Lạc Mai, nghiến răng đi theo.
Cộc cộc cộc!
Khi âm thanh của chiếc gậy trúc biến mất, Lạc Mai mới dám điên cuồng gầm lên.
“Tên mù chết tiệt, dám đánh tao ư? Còn con chó cái kia, sớm muộn gì tao cũng phải đuổi mày ra ngoài!”
Lạc Mai trông như một con quỷ, với đôi má sưng phồng như một chú chuột đồng, trông rõ là buồn cười.
“Ông ơi, vừa rồi ông có nhìn thấy cảnh đó không? Ông phải làm chủ cho cháu!”
Nhìn thấy Lạc Vinh Quang, Lạc Mai thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa.
“Ông ơi, cháu không biết đâu, cháu muốn đuổi cổ đôi gian phu dâm phụ đó ra ngoài đường, cho chúng nó làm ăn mày trên đường, cháu muốn…”
“Cháu im đi!”
Tuy nhiên, ả ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lạc Vinh Quang thiếu kiên nhẫn cắt ngang.
“Nhìn bộ dạng cháu bây giờ xem, cháu cho rằng nhà họ Lạc ta còn chưa đủ mất mặt sao? Cút ra ngoài đi, chuyện của hai đứa nó ông tự biết xử lý!”
“Vâng!”
Đối mặt với Lạc Vinh Quang nghiêm khắc, cho dù Lạc Mai không muốn, ả cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhưng sự hận thù đối với Sở Bắc và Lạc Tuyết đã lên đến đỉnh điểm!
“Tên mù đáng chết, tên khốn chết tiệt, chúng mày cứ đợi đó mà xem!”
“Nếu tao không cho bọn mày biết tay thì tao không phải họ Lạc!”
…
“Bác tài, phiền bác lái xe nhanh hơn một chút, chúng tôi phải đến bệnh viện có việc gấp!”
Lạc Tuyết và Sở Bắc rời khỏi khách sạn, nhanh chóng bắt taxi, chạy đến bệnh viện số 1 của thành phố Tân Hải.
May mà nó cách đây không xa, chỉ mất mười lăm phút nếu không bị tắc đường.
Chỉ là nghĩ đến việc con gái mình bây giờ còn không biết sống chết ra sao, ngay cả chi phí phẫu thuật còn chưa gom đủ.
Trái tim của Lạc Tuyết lúc nào cũng như muốn bắn ra ngoài.
Đôi mắt cô đỏ hoe, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm nhận được tâm trạng buồn khổ của Lạc Tuyết, Sở Bắc không biết làm sao để thuyết phục cô.
Trước đó rất lâu, anh đã yêu cầu Thanh Vũ đi chuẩn bị.
Bác sĩ tốt nhất, điều kiện tốt nhất.