Chương 3
Sở Bắc không thấy hối hận, bởi vì cuối cùng anh cũng đợi được hôn lễ mà mình đã mong chờ suốt năm năm.
Chắc hẳn tấm lòng chân thành và hành động của anh đã lay động được Lạc Mai nên ả ta mới đồng ý lấy anh.
Sở Bắc vui mừng quá đỗi, cố tình chọn ngày mồng tám tháng Chín.
Bởi vì, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh không còn là chàng rể “chui chạn” vô dụng nữa.
Mà là vị thần của Bắc Dã, thần tướng trấn quốc!
Khi phong ấn thực lực được gỡ bỏ, đôi mắt của anh cũng sẽ tìm lại được ánh sáng.
“Tiểu Mai, tin anh, anh nhất định sẽ để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất!”
Sở Bắc tủm tỉm cười, bàn tay rời khỏi bộ quân trang.
“Thanh Vũ ở lại, những người khác quay về đi! Thời hạn năm năm đến rồi, Bắc Dã không được để xảy ra sai sót!”
“Chúng tôi xin nhận lệnh!”
Ba vị tướng đi đầu dẫn theo đoàn người rời đi.
Mệnh lệnh của thần tướng, không thể làm trái được.
Chỉ có một cô gái trẻ với vóc dáng gầy gò, biểu cảm lạnh lùng ở lại căn phòng.
Thanh Vũ, một trong mười hai vệ của Bắc Dã, thân tín của Sở Bắc.
“Thanh Vũ, dùng danh nghĩa của tôi đi mời các thế gia lớn ở Tân Hải tới chứng kiến hôn lễ của tôi và Tiểu Mai!”
“Tôi muốn cho Tiểu Mai lời hứa hẹn tốt nhất và hôn lễ long trọng nhất!”
“Rõ!”, Thanh Vũ nhận lệnh rồi vội vàng lui đi.
“Sở Bắc, mày không ngoan ngoãn ở nhà đi, đến đây làm cái quái gì? Có bị người ta đâm chết cũng không ai dọn xác cho mày đâu!”
Giọng nói cay nghiệt vang lên, một cô gái trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Cô gái này dung mạo xinh đẹp, vóc dáng chẳng có gì để chê, cũng được coi như một người đẹp hiếm có.
Chỉ là gương mặt cau có, lời nói cũng vô cùng khó nghe.
“Tiểu Mai!”
Sở Bắc mỉm cười ngẩng đầu lên.
Anh đã quen với điều này rồi.
Mà cô gái trước mặt cũng là người vợ sắp thành hôn cùng anh, Lạc Mai.
“Hôn lễ sắp bắt đầu, nên thay quần áo thôi!”
“Hôn lễ gì cơ? Mày hỏng não à?”, Lạc Mai liếc nhìn anh với vẻ ghét bỏ.
“Hôm nay là con đĩ Lạc Tuyết kia kết hôn, đâu liên quan tới tao? Thay lễ phục làm cái quái gì chứ!”
Hửm?
Sở Bắc nhíu mày, tay phải vô thức siết chặt cây gậy trúc.
Chẳng lẽ cô gái này vẫn không chịu tha thứ cho mình?
“Tiểu Mai, có chuyện này, anh muốn nói với em…”
“Đúng lúc mày ở đây, tao cũng định nói với mày!”