Chương 254
Câu nói đầy sự độ lượng của Lạc Mai chỉ khiến Lạc Tuyết thấy bị chế nhạo.
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng, song vẫn không quên lườm Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, cháu đã nghe thấy chưa? Không mau cảm ơn chị họ đi”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cắn chặt hàm răng, ánh mắt chứa đầy vẻ không cam tâm!
Lạc Mai vu oan cho cô, cướp công của cô, đã thế còn không ngừng lên tiếng châm chọc cô.
Giờ cô lại phải cảm ơn ả ta ư?
Đúng là vô lý!
Song, Lạc Mai lại mỉm cười xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu làm chị nên chịu thiệt một chút cũng không sao ạ”.
“Sau này tốt nhất em họ hãy biết điều một chút, không thì tổng giám đốc là chị đây sẽ khó xử đấy!”
Lạc Mai nhìn Lạc Tuyết với vẻ đầy khiêu khích.
Lạc Tuyết nghiến răng, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cô không phục, rất không cam tâm!
Nhưng hơn hết là sự bất lực.
“Cháu gái ngoan, có phải đang thấy không phục không?”
Lạc Viễn Hà thấy thế thì híp mắt lại, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét.
Nếu Lạc Tuyết không biết điều thì ông ta sẵn sàng tống cổ cô ra khỏi công ty ngay.
“Tôi…”
“Phục, phục quá đi chứ!”
Ngay khi giọng nói ấy cất lên, mọi người ở đây đều cau mày lại.
Vì chủ nhân của giọng nói ấy chính là Sở Bắc vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ.
“Sở Bắc, anh nói gì thế hả?”
Lạc Tuyết cất giọng với vẻ không vui.
Sở Bắc không đáp lời, mà chỉ hướng ánh nhìn về phía hai bố con Lạc Mai.
“Thủ đoạn bỉ ổi thế mà bố con ông cũng dùng được, tôi thấy phục sát đất luôn”.
“Sở Bắc, cậu nói thế là sao hả?”
Lạc Mai lạnh mặt rồi trừng mắt.
Lạc Viễn Hà cũng khinh bỉ hừ một tiếng rồi nói: “Cậu là cái thá gì hả? Ở đây chưa đến lượt cậu lên tiếng, biến ngay!”
Hai bố con họ lại phụ hoạ cho nhau, đến Lạc Vinh Quang cũng phải nhăn mặt lại.
“Sở Bắc, đây là chuyện của công ty, cậu là người ngoài mà lại tham gia vào là có ý gì?”
Lạc Mai cười lạnh nói: “Lạc Tuyết, cô làm thế này là không được đâu, nhỡ các chuyện bí mật của cô bị đào xới lên thì cô chính là tội đồ của nhà mình đấy”.
Nghe ba bọn họ nói vậy, Lạc Tuyết nhắm mắt lại với vẻ cay đắng.
Có lẽ cô đã trở thành người ngoài trong mắt họ rồi.
“Thôi Sở Bắc, chúng ta về thôi!”
Lạc Tuyết đã hoàn toàn thất vọng, cô quay người kéo Sở Bắc định rời đi.