Chương 19
Hơn nữa vừa ra tay đã độc ác như vậy.
Trong khi những người khác, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng và ngứa ran ở da đầu.
Họ nuốt khan một miếng nước bọt, ánh mắt nhìn Sở Bắc trong nháy mắt đã thay đổi rất nhiều.
“Đồ súc sinh, mày… mày dám làm con tao bị thương?”.
La Vạn Sơn nhìn Sở Bắc với đôi mắt đỏ ngầu, trán nổi đầy gân xanh.
Giọng nói lạnh lẽo mà khàn đặc, thể hiện cơn thịnh nộ trong lòng ông ta.
“Mày cắt lưỡi con tao, hôm nay tao phải xẻo từng miếng thịt trên người mày”.
La Huy là con độc đinh của ông ta.
Giờ đây lại trực tiếp trở thành kẻ tàn phế.
La Vạn Sơn sao có thể không nổi giận chứ?
“Đây là cái giá phải trả!”.
Với việc này, Sở Bắc vẫn giữ vẻ mặt như thường, giọng điệu thong dong.
“Còn về ông…”
Trong lúc nói, Sở Bắc ngừng một lát, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía La Vạn Sơn.
Không biết tại sao, La Vạn Sơn bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tơ trên người đồng thời dựng ngược hết cả.
Sau cặp kính râm, ánh mắt Sở Bắc như vực sâu, chỉ nhìn một cái là không thể kiểm soát nổi chính mình.
Có vẻ đến cả linh hồn cũng sẽ chìm vào đó.
Thằng ranh này hơi kỳ lạ.
La Vạn Sơn sợ đến mức vội vàng nhìn sang chỗ khác, mà Sở Bắc cũng lại lần nữa cất tiếng: “Còn về ông, cút đi cùng với sính lễ của ông đi. Cho ông năm phút, nếu còn không cút thì ở lại mãi mãi đi”.
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại như ý chỉ của thượng đế, không hề có ý định thương lượng gì cả.
Đây là mệnh lệnh!
Hoặc là cút hoặc là chết, không có lựa chọn thứ ba.
“Mày…”.
Đồng tử La Vạn Sơn trợn to, cả gương mặt bỗng chốc đỏ rực, tiếp đó là tái mét.
Ông ta không ngờ được một thằng ở rể vô dụng cỏn con của nhà họ Lạc vậy mà dám ăn nói ngông cuồng với gia chủ nhà họ La như ông ta.
Nhưng việc khiến ông ta bất ngờ hơn nữa là trong lòng ông ta vậy mà lại nảy sinh chút sợ hãi khó hiểu.
Dường như không làm theo lời Sở Bắc nói thì sẽ có việc rất đáng sợ xảy ra thật.
Mà các khách khứa có mặt đã mắt chữ A mồm chữ O từ lâu.
Ai cũng há hốc miệng, cứ như gặp ma vậy.
Trong mắt họ, La Vạn Sơn không những bị một gã ở rể cỏn con đe dọa, mà lại còn không dám cự lại?
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Người họ Sở này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà dám nói lời này chứ?
Còn Lạc Tuyết ở bên cạnh Sở Bắc thì lại có biểu cảm càng rối rắm hơn.