Chương 177
Quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn Dương Xuyên.
“Tùy tiện nghe ngóng chuyện của người khác không phải là thói quen tốt”.
Giọng nói Sở Bắc còn ẩn sự cảnh cáo, dĩ nhiên anh nghe được lời đe dọa trong lời nói của Dương Xuyên.
“Ồ? Vậy à?”
Dương Xuyên cũng không tức giận, cong môi nói.
“Vốn dĩ tôi còn muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi”.
“Vợ anh có thể tự mình giải quyết quả là vô cùng may mắn”.
Thế nhưng hắn ta vừa dứt lời, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai ngồi không yên.
“Cậu Dương, không được, không thể được”.
Lạc Vinh Quang hoảng sợ, nói câu cũng không dứt khoát.
“Đúng thế, Sở Bắc đó chỉ là một tên vô dụng, sao có thể đại diện cho nhà họ Lạc được?”
“Còn Lạc Tuyết, nó có thể quản được mình đã không tệ rồi, sao có thể giải quyết được rắc rối của công ty?”
Lạc Mai vội vàng hùa theo, trong lòng đã thầm mắng Sở Bắc không biết bao nhiêu lần.
Lạc Vinh Quang bước lên trước tiếp lời.
“Cậu chủ Dương, mong cậu giúp đỡ một chút, nhà họ Lạc tôi biết ơn vô cùng”.
Phản ứng của hai người như thể được Dương Xuyên đoán trước.
“Các người như thế khiến tôi cảm thấy rất khó xử”.
Dương Xuyên lạnh nhạt cười nói: “Huống hồ tôi đến đây không chỉ vì chút chuyện nhỏ này”.
Nghe nói thế, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai nhìn nhau.
“Ý cậu chủ Dương là…”
Dương Xuyên khẽ cười nhìn về phía Sở Bắc.
“Ba ngày sau là buổi đấu thầu của dự án lớn ở Tân Hải, các người cũng biết chứ?”
Nghe nói thế hai ông cháu sửng sốt, ngay cả Lý Nham cũng ngây người.
Người ở Tân Hải đều đã biết chuyện này từ lâu, dĩ nhiên họ cũng biết.
Chỉ là cho dù nhà họ Lý và nhà họ Lạc cũng không có tư cách tham gia vào buổi đấu thầu của đẳng cấp này.
Dù có đi được thì với khả năng của hai nhà, chỉ sợ cũng không có tư cách mua được, chỉ có thể tự rước nhục vào thân thôi.
Dương Xuyên cố ý nhắc đến là vì điều gì?
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến một khả năng, tim Lạc Vinh Quang đập bình bịch, gương mặt già nua đỏ bừng.
Thấy thế Dương Xuyên khẽ cười: “Lần này tôi đến vốn dĩ là muốn dẫn vài người đến cho đông vui, nhưng bây giờ vấn đề nội bộ của nhà họ Lạc vẫn chưa giải quyết, tôi chỉ sợ tấm lòng có thừa nhưng sức không đủ…”
Câu nói này của Dương Xuyên nổ tung trong đầu mấy người Lạc Vinh Quang chẳng khác nào tiếng sét trên mặt đất.
Mọi người đều há hốc miệng gần như có thể nhét được cả một quả trứng gà.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng ngây người.