Chương 166
Đùa à, cả Long Quốc này!
Ai có thể chịu nổi một lạy của thần tướng trấn quốc chứ?
“Tổn thọ” mất thôi!
Sắc mặt cả hai sa sầm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tát chết Lạc Mai!
Thế nhưng biểu cảm của bọn họ lại bị Lạc Mai và Lạc Vinh Quang nhìn thấy.
Đó là biểu cảm của sự tức giận!
Có vẻ nhà họ La đang rất bất mãn với thái độ của Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Bọn họ sắp nổi điên rồi ư?
Sắc mặt Lạc Mai cũng thay đổi ngay lập tức.
Không được, phải nhanh chóng làm cho Sở Bắc đầu hàng mới được, vậy thì mới có thể dập tắt cơn giận của người nhà họ La.
Nếu không sẽ lớn chuyện mất!
“Sở Bắc, tao hỏi mày lần cuối, mày có quỳ xuống hay không! Nếu mày không chịu thì đừng trách bọn tao không khách khi”.
Lạc Mai vừa gào lên, Lạc Vinh Quang đã không thể ngồi yên nữa.
“Sở Bắc, đừng trách tao không nhắc nhở mày trước, nếu như mày chịu biết điều thì hôm nay tao chỉ phạt một mình mày thôi!”
“Nhưng nếu mày ngoan cố thì đừng trách tao vô tình, đến lúc đó vợ và con gái mày đừng có mong mà bước qua được cánh cửa này!”
Lạc Vinh Quang vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Tuyết lập tức thay đổi rõ rệt.
Cô dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Sở Bắc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tâm Nhi đang được cô ôm lo lắng nhìn về phía bố.
Nắm tay nhỏ bé siết chặt, hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào!
Còn Chu Cầm ở sau chỉ nghiến răng cúi đầu, thực sự rất muốn giết Sở Bắc ngay lúc này.
Cái tên quạ mổ diều hâu tha này, lẽ nào muốn cả nhà bọn họ chết chung mới vừa lòng ư?
Lúc này, Sở Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đôi mắt dưới cặp kính râm giống như vực thẳm, nhìn chằm chằm về phía Lạc Vinh Quang!
Vợ và con gái chính là “vảy rồng” của anh.
Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt chết!
Nếu ông ta không phải là ông nội của Lạc Tuyết thì bây giờ ông ta đã chết rồi.
“Sở Bắc, tên mù rác rưởi này, mày còn dám nhìn bọn tao sao?”
Ngay khi Lạc Mai nhìn thấy thái độ của Sở Bắc, liền lập tức chế nhạo!
“Nếu mày đã muốn chết thì không thể trách tao được, hôm nay mày có không muốn thì vẫn phải quỳ!”
Nói xong, ả đột nhiên quay đầu nhìn về phía La Vạn Sơn.
Ả ta lập tức chuyển sang vẻ xu nịnh.
“Ông La đừng giận, ông yên tâm, hôm nay nhất định sẽ…”
“Im mồm ngay cho tôi!”