Chương 15
“Là, là anh sao?”
Lạc Tuyết ngẩng khuôn mặt ướt đầm lên, vừa nhìn thấy Sở Bắc, cô lập tức sững sờ!
“Là anh!”
Sở Bắc khẽ thở dài, giọng điệu tràn đầy cảm xúc.
“Năm năm, anh đã nợ em quá nhiều!”
Bốp!
Một tiếng tát giòn giã vang lên khắp sảnh đường.
Lạc Tuyết nghiến răng, dùng hết sức tát vào mặt Sở Bắc!
Cô nhìn chằm chằm vào anh, với sự phẫn uất, tức giận, và vân vân!
Năm năm, cái tát này đã đến sau suốt năm năm!
Năm năm nay, Lạc Tuyết chưa từng quên mặt Sở Bắc.
Cái đêm đó, sự khinh bỉ mà cô đã chịu đựng một mình trong suốt 5 năm, và những vất vả khi nuôi con gái một mình đều do người đàn ông này ban tặng.
Cô hận người đàn ông này!
Tại sao suốt năm năm anh chưa từng xuất hiện, để cô một mình gánh chịu tất cả chuyện này?
Cô thậm chí còn hận chính mình, năm năm trước, tại sao lại lo việc bao đồng cứu anh?
Nhưng khi cô đơn và không nơi nương tựa, cô lại mong mỏi có một người đàn ông che chở cho mình biết bao nhiêu.
Giống như bây giờ!
Nhưng sự xuất hiện của người đàn ông này là phúc hay là họa đây?
Cô không biết, thực sự không biết!
“Xin lỗi!”
Sở Bắc không nhúc nhích, cứ thế đón nhận cái tát.
Đây là những gì anh cần gánh chịu.
Anh đã nợ Lạc Tuyết quá nhiều, quá nhiều rồi!
“Tuyết à, hãy tin anh, từ giờ trở đi không ai có thể động vào em cũng như con gái chúng ta dù chỉ là một cọng tóc!”
Giọng của Sở Bắc nghiêm trang và kiên định.
Anh đưa tay vuốt má cô.
Dường như đang cảm nhận sự tổn thương và bất bình mà cô phải chịu đựng, lại như đang nhẹ nhàng an ủi cô.
Lạc Tuyết run lên, bất giác muốn né tránh.
Nhưng khi nghe đến từ “con gái”, nước mắt lại lã chã.
Đúng vậy, dù người đàn ông trước mặt có thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng là cha ruột của con gái cô!
“Sở Bắc, rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Lạc Vinh Quang không thể ngồi yên được nữa, mặt nặng đến nỗi nước như sắp chảy ra!