Chương 141
Chẳng mấy chốc, gia đình ba người đã trên taxi, nhưng không đi đến nhà họ Lạc!
Thay vào đó, họ lại đến một ngôi nhà cũ, một tòa nhà với tầng dưới đổ nát.
“Bố, Tâm Nhi dắt bố nhé, chúng ta về nhà thôi!”
Trên đường đi, Tâm Nhi nắm chặt tay Sở Bắc, cứ như sợ rằng Sở Bắc sẽ biến mất vậy!
“Được, chúng ta về nhà thôi!”
Sở Bắc bật cười!
Có lẽ anh đã sớm quen với cuộc sống chinh chiến bao năm, bốn bể là nhà!
Nhưng vào lúc này, hai chữ này nói ra từ miệng con gái, khiến trong lòng Sở Bắc lại ấm áp hơn bao giờ hết!
Về nhà!
Thật là một lời ngọt ngào!
Nhìn hai cha con một trước một sau đi trước mặt, nhất là cái dáng vẻ tung tăng của Tâm Nhi.
Lạc Tuyết đột nhiên sững sờ trong chốc lát!
Bốn năm qua, cô dồn hết tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc cho con gái.
Nhưng có một số thứ cô ấy không có cách nào có thể cho con gái.
Có điều những gì Sở Bắc mang lại cho cô và con gái có thực sự là điều tốt không?
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, Lạc Tuyết cảm thấy bối rối!
…
“Bà ngoại ơi, Tâm Nhi đưa bố về rồi này!”
Trên tầng ba, ngay khi Tâm nhi mở cửa, cô bé đã hét lên sung sướng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bàn tay nắm chặt Sở Bắc không hề buông!
Giọng điệu vui mừng, như thể khoe một món đồ chơi yêu thích!
Cuối cùng thì cô bé cũng có bố rồi!
“Kêu la gì vậy, ồn ào quá!”
Bên trong, Chu Cầm lầm bầm chửi ra!
Nhìn thấy Sở Bắc, sắc mặt bà hoàn toàn sầm xuống.
“Thằng mù đáng ghét, ai bảo mày đến nhà tao? Mau cút ngay! Nhìn thấy mày tao lại thấy khó chịu!”
Ai ngờ, không đợi Sở Bắc phản ứng, thân hình nhỏ bé của Tâm Nhi đã đứng ra trước mặt Sở Bắc.
Cô bé bĩu môi, dũng cảm nhìn Chu Cầm!
“Bà ngoại, bố là bố của Tâm Nhi, tại sao lại không vào được!”
“Á à? Con nhóc, sao lại dám nói thay hắn ta? Có tin bà đánh vào mông không?”
Chu Cầm nghiến răng, làm điệu bộ đòi đánh!
Tâm Nhi sợ tới mức mặt tái mét và mắt đỏ hoe.
Nhưng cơ thể cô bé như bất động!
Cuối cùng cô bé cũng có bố, và cô bé muốn bảo vệ cô bố!
“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi!”