Chương 129
Bấy giờ Sở Bắc mới thu tay phải, nhìn về phía La Vạn Sơn.
“Ông chỉ có một cơ hội cho tôi lý do để không giết ông!”
Một câu thôi, lòng dạ La Vạn Sơn như muốn nứt ra, ông ta lập tức quỳ mọp trên nền đất.
“Cậu Sở, xin cậu Sở bớt giận, tất cả mọi thứ là do Dương Xuyên xúi giục tôi, tất cả là do nó bảo tôi làm, thực sự không hề liên quan gì tới tôi!”
“Dương Xuyên!”
Sở Bắc nhẹ nhàng nhả ra hai chữ này.
Đối với Dương Xuyên, anh cũng có chút ấn tượng.
Vốn tưởng chỉ là chút chuyện vặt, không ngờ đối phương không những tính toán chi li, một khi ra tay là tàn nhẫn độc ác.
Đã vậy đối phương còn có ý đồ với con gái của anh.
Nếu đối phương đã ra tay, Sở Bắc không có lý do gì để không tiếp chiêu.
“Nhà họ Dương cũng nên dạy dỗ lại nhỉ!”
Đùng!
Câu nói này giống như tiếng sấm dậy nện lên đầu La Vạn Sơn.
Nhà họ Dương là gia tộc lớn hạng nhất hạng nhì ở tỉnh thành.
Có thể nói ra câu “dạy dỗ nhà họ Dương” nhẹ bẫng như lông hồng thế, chỉ có thần tướng trấn quốc phá lệ như vậy.
“Còn ông…”
Sở Bắc cúi đầu, trái tim của tất cả mọi người trong nhà họ La lập tức vọt lên tận họng.
Sinh tử tồn vong chỉ trong một ý nghĩ của Sở Bắc thôi.
“Còn ông, trong ngày mai đích thân tới nhà họ Lạc xin lỗi Tiểu Tuyết!”
“Nếu Tiểu Tuyết chịu tha thứ cho ông thì nhà họ La có thể sống!”
Bỏ lại vài câu rồi Sở Bắc không do dự nữa, ôm con gái ra khỏi đại sảnh.
Thanh Vũ đảo mắt nhìn xung quanh rồi cũng rời đi.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gậy trúc dần xa, lúc này âm u mù mịt bao phủ người nhà họ La mới chậm rãi tan đi.
Loại cảm giác áp bách khiến người ta run sợ kia cũng dần dần tiêu tán.
“Nhà họ La, tự giải quyết cho tốt!”
Ánh mắt Thanh Vũ lạnh lẽo như băng liếc nhìn mọi người, để lại bảy chữ rồi cũng quay người rời đi!
Toàn bộ phòng khách lặng ngắt như như tờ.
Trên lên tới La Vạn Sơn, dưới xuống tới bảo vệ của nhà họ La, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng tảng đá trong lòng vẫn chưa rơi xuống.
Mặc dù Sở Bắc không ra tay, nhưng muốn tiêu diệt nhà họ La, cũng chỉ trong một suy nghĩ của anh mà thôi.
Ngày mai, còn một ngày, nhất định phải khiến Lạc Tuyết tha thứ cho nhà họ La mới được!
…
Ánh nắng chiếu rọi, vốn là giờ nghỉ trưa, nhưng Lạc Tuyết lại luôn thấp thỏm không yên!
Cô làm việc cả buổi sáng, một phút cũng không nhàn rỗi!