Chương 127
Con gái anh chỉ bị hôn mê thôi, không có gì đáng ngại.
May quá!
Ngay sau đó, Sở Bắc giơ tay ra, chấm nhẹ vào ấn đường của Tiểu Vũ Tâm.
Đôi môi khô khốc của Tiểu Vũ Tâm khẽ mấp máy, mi mắt rung rung, ngay sau đó, cô bé chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt to tròn long lanh đảo quanh nhìn khắp nơi đầy nghi hoặc, sau cùng dừng lại trên người Sở Bắc.
Ban đầu cô bé thoáng sững sờ, sau đó òa khóc nức nở.
“Bố ơi, Tâm Nhi nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Tâm Nhi bị người xấu bắt đi, sau này không bao giờ gặp lại ba và mẹ được nữa, hu hu!”
“Tâm Nhi không muốn thiếu ba, không muốn thiếu mẹ…”
Lâm Vũ Tâm nhắm mắt, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ ba.
Những giọt nước mắt như trân châu rơi xuống gương mặt Sở Bắc.
“Tâm Nhi, có bố ở đây, không sao rồi con!”
Sở Bắc xoa đầu cô bé, giọng điệu rất dịu dàng.
Không biết Vương Hổ đã dùng loại thuốc mê gì, nhưng đối với Lâm Vũ Tâm mà nói, tất cả mọi thứ chỉ như giấc mơ thôi.
“Ừm ừm, chỉ cần có bố ở đây, Tâm Nhi không thấy sợ đâu!”
Tâm Nhi lau nước mắt, cất giọng non nớt.
Đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Sở Bắc, giọng điệu vô cùng kiên định.
“Ừm, Tâm Nhi là ngoan nhất!”
Sở Bắc quệt nhẹ chóp mũi của con gái, vừa thấy áy náy vừa thấy vui mừng.
Bốn năm rồi, từ đầu đến cuối anh chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng con gái anh vẫn hiểu chuyện như thế.
Đường đường là thần tướng, đâu thể chịu nổi đả kích này chứ!
“Hửm? Mày là bố của nó?”
Vương Hổ nhìn thấy cảnh tượng này mà hàng lông mày xoắn như bánh quẩy.
Rõ ràng La Vạn Sơn bảo hắn ta bắt cóc con gái của Lạc Tuyết cơ mà.
Nhưng người đàn ông của Lạc Tuyết sao lại ở đây?
Vả lại, Lạc Tuyết có chồng có con từ bao giờ vậy nhỉ?
Thật kỳ lạ!
“Vương Hổ, người của Long Hổ Môn nhỉ!”
Sở Bắc ngẩng đầu lên, trong lúc chất vấn, giọng nói của anh lạnh như băng.
“Thế thì đã sao? Mày là thằng nào? Chẳng lẽ mày đã thông đồng với La Vạn Sơn từ trước, định giỡn mặt với tao?”
“Hừ, đối đầu với Long Hổ Môn của tao không phải lựa chọn thông minh đâu!”
Vương Hổ nheo mắt, sắc mặt dần trở nên dữ tợn.
Long Hổ Môn là thế lực ngầm hàng đầu ở Tân Hải.
Với tư cách là một trong số những nhân vật quyền lực ở Long Hổ Môn, hắn ta không sợ nhà họ La.
Nhưng nghe thấy câu này, La Vạn Sơn thậm chí cũng muốn giết người rồi.
Đến bây giờ Vương Hổ vẫn chưa nhìn ra cục diện.
Đúng là kẻ ngu xuẩn nhất trong những kẻ ngu xuẩn.