Chương 120
“Hử?”
Mạc Thư Vân nhíu mày, sau đó cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn La Vạn Sơn đang tỏ ra sợ hãi, thậm chí trong mắt còn hiện lên vẻ khinh thường.
“Này tên vô dụng, nói đi, thằng nhóc này có lai lịch gì thế”.
“Tôi muốn xem thử cậu ta có thứ gì để tự tin đến mức dám khiêu khích tôi”.
Ông ta vừa nói thế, ngoài La Vĩ, mọi người đều dựng thẳng tai lên nghe.
Ánh mắt đồng loạt đổ sang nhìn La Vạn Sơn.
Họ cũng rất thắc mắc rốt cuộc Sở Bắc có thân phận gì.
Đối diện với ánh mắt nóng rực của mọi người, La Vạn Sơn nuốt nước bọt, ông ta ủ rũ ngẩng đầu lên.
“Cậu, cậu Sở đây là… là Thần Tướng Trấn Quốc”.
Chỉ một câu nói mà La Vạn Sơn phải lắp bắp một hổi mới nói hết cả câu.
Bốn chữ này vừa được thốt ra, mọi người đều ngây người trong phút chốc, sau đó không khí bỗng chốc rơi vào lặng im.
Thần Tướng Trấn Quốc, cái tên vừa quen thuộc vừa xa vời vợi nhưng cũng rất tôn quý.
Càng không biết là mục tiêu và thần tượng của biết bao nhiêu người.
Bây giờ thế mà lại đến nhà họ La bé nhỏ này?
Người nhà họ La đều ngây ngốc dường như đã hóa đá.
Sự chênh lệch quá lớn khiến họ nhất thời không phản ứng kịp.
Thần Tướng Trấn Quốc đích thân đến nhà họ La hỏi tội, họ không biết đây là vinh hạnh hay xui xẻo của nhà họ La nữa.
Chỉ có La Vạn Thủy là mặt không còn giọt máu.
Cả người lảo đảo muốn ngã.
Trước đó ông ta nói muốn giết Thần Tướng Trấn Quốc để trả thù cho con trai?
Còn muốn xẻo từng miếng thịt trên người Thần Tướng Trấn Quốc nữa?
Phịch!
La Vạn Sơn ngã nhào xuống đất, vừa cảm thấy vui mừng vừa thấy tuyệt vọng.
Ông ta có thể sống đến giờ đúng là mạng lớn.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.
Vẻ mặt Mạc Thư Vân trở nên cứng nhắc, mắt trợn trừng.
Nói rồi ông ta lùi về sau mấy bước, không dám tin nhìn Sở Bắc.
Trẻ, trẻ tuổi quá!
Sở Bắc trước mặt còn chưa đến ba mươi tuổi.
Hơn nữa còn là một kẻ mù, một đứa con rể của nhà họ Lạc bé nhỏ.
Tên vô dụng này sao có thể là Thần Tướng Trấn Quốc được chứ?
“La Vạn Sơn, tốt nhất đừng lừa tôi”.
Mạc Thư Vân trách móc, quay đầu lại nhìn Sở Bắc.
“Còn cậu nữa, dám cả gan giả danh Thần Tướng Trấn Quốc, đây là tội chết đấy”.
“Đừng nói cậu, ngay cả nhà họ Lạc cũng sẽ chôn cùng cậu”.
Mạc Thư Vân nghiêm giọng nói.