Vì vậy, cô phải nỗ lực gấp đôi để mọi người nhìn thấy sự cố gắng của bản thân cô, tức là khiến tất cả mọi người c ông nhận rằng cô xứng đáng với anh.
"Nhưng khi nhìn thấy em làm việc đến kiệt sức, anh cảm thấy rất đau khổ."
Từ khi cô bắt đầu nổi tiếng trong giới giải trí, kéo theo đó là công việc càng thêm bận rộn.
Anh tất nhiên nhìn thấy sự chăm chỉ, cố gắng của cô trong mắt mình.
"Không sao cả." Kiều Ninh khẽ nhếch khóe miệng.
Con đường này do chính cô lựa chọn, đã chọn thì phải kiên trì đến cùng, có chăm chỉ cũng vô ích.
Bên cạnh đó, có rất nhiều người làm việc chăm chỉ hơn cô, và họ không bao giờ nhắc đến từ "chăm chỉ", công việc của cô cũng không phải là công việc đặc biệt khó khăn gì, vậy làm sao cô cảm thấy công việc này khó khăn được.
Thứ hai, cô làm việc chăm chỉ, cố gắng hơn cũng vì anh.
Bởi vì anh là Trần Hạo Hiên - CEO của tập đoàn Trần thị, một câu nói có thể đáng giá hàng chục triệu tệ.
Vì anh quá chói sáng nên cô càng phải cố gắng làm cho mình thật xuất sắc và tỏa sáng để có thể đứng cạnh anh và được mọi người công nhận là Trần phu nhân.
"Nếu muốn đứng canh anh và không bị người khác bàn tán, thì em cần phải nỗ lực hơn những người khác."
"Anh ủng hộ em là đủ rồi, còn lại để em tự mình làm."
Nói xong, Kiều Ninh dừng lại một chút, sợ Trần Hạo Hiên sẽ hiểu lầm ý mình, nên vội vàng nói thêm:
"Nếu không, người khác sẽ luôn nghĩ rằng là em có nhiều tài nguyên tốt, không tự leo lên bằng chính thực lực của mình."
Kể từ khi quen Trần Hạo Hiên, cô đã thực sự được anh giúp đỡ rất nhiều trong suốt thời gian qua.
Nếu không có anh, cô sẽ không thể trở thành một nghệ sĩ có tên tuổi lớn như bây giờ.
Vì vậy, cô luôn biết ơn anh.
Bởi vì Trần Hạo Hiên đã hộ cô trên đường đi, nên toàn bộ hành trình rất suôn sẻ.
Nhưng mà…
Kết quả này không như cô mong muốn.
Cô không muốn trở thành một người nổi tiếng nhờ có có nhiều tài nguyên tốt, cô không muốn trở nên nổi tiếng trong giới giải trí thông qua anh.
Cô muốn được mọi người công nhận, cô muốn mọi người nhìn nhận một cách nghiêm túc rằng cô đi lên bằng thực lực của chính mình.
Vì vậy, trong tương lai, cô phải tự mình bước đi, dù khó khăn đến đâu.
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên không nói gì. Chỉ nở một nụ cười ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều.
Không ngờ, thân phận của cô lại mang đến cho cô quá nhiều rắc rối không đáng có, và vô hình chung nó cũng tạo cho cô quá nhiều áp lực.
Nếu có thể ngồi vào vị trí Trần phu nhân, nếu là người khác, e rằng họ sẽ chọn cách nằm xuống hưởng thụ sưu giàu có suốt phần đời còn lại của mình.
Chỉ có Kiều Ninh mới nghĩ như vậy và có những hành động thiết thực để chứng tỏ bản thân.
"Cuối tuần này em có rảnh không?" Trần Hạo Hiên không muốn tiếp tục chủ đề trước đó.
Nghe vậy, Kiều Ninh nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh cảm thấy gần đây em đã làm việc rất chăm chỉ nên muốn đưa em đi du lịch để nghỉ ngơi."
Kiều Ninh đang định mở miệng từ chối lòng tốt của Trần Hạo Hiên, nhưng anb đã lên tiếng.
"Có một hòn đảo nhỏ ở Hải Nam, và công ty đang có kế hoạch phát triển nó như một điểm thu hút khách du lịch."
"Gần đây đã hoàn thành, anh dự định đi ra đảo xem."
"Thấy gần đây em làm việc rất chăm chỉ, nên anh muốn đưa em đến đó nghỉ ngơi."
"Không được phép từ chối."
Biết rằng Kiều Ninh có thể vẫn muốn từ chối lòng tốt của mình, ạn bắt đầu ngả lá bài cảm xúc.
"Em biết anh vừa mới về từ bệnh viện, nhỡ đâu có biến cố gì đó xảy ra. Chắc em cũng không vô tâm đến mức để anh đến đó một mình đâu, đúng không?"
Nghe điều này, Kiều Ninh đã suy nghĩ về nó một cách cẩn thận.
Đúng là tình trạng thể chất hiện tại của Trần Hạo Hiên khiến cô thực sự lo lắng khi để anh đi một mình.
"Được, em đi cùng anh."
Nghe vậy, đáy mắt anh đầy dịu dàng.
***
Cuối tuần...
Vì là điểm du lịch mới phát triển nên để tăng thêm sự nổi tiếng, tập đoàn Trần thị đã đặc biệt mời một số lãnh đạo doanh nghiệp và một số phóng viên truyền thông.
Sau khi xuống du thuyền, Kiều Ninh không thể không khen ngợi.
"Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp."
Cô phải nói rằng mắt nhìn của Trần Hạo Hiên rất tốt, phong cảnh ở đây rất đẹp, biến nơi đây thành một địa điểm thu hút khách du lịch sẽ thu được lợi nhuận khổng lồ.
"Nó có thể được phát triển một cách tự nhiên có giá trị của nó."
Nghe vậy, Kiều Ninh gật đầu. Cô đương nhiên hiểu ra. Nếu không có đủ giá trị thương mại thì không thể phát triển thành điểm thu hút khách du lịch tại đây.
Rốt cuộc, không có doanh nhân nào thích giao dịch thua lỗ.
Anh và cô bước vào khách sạn duy nhất trên đảo, khách sạn Pearl, cùng trò chuyện và cười nói.
Mặc dù Kiều Ninh cũng đã từng nhìn thấy những phong cách trang trí của các khách sạc khác nhưng cô vẫn bị sốc bởi phong cách trang trí kiêu kỳ của khách sạn Pearl.
Nó rất tráng lệ, và có những bức tranh sơn dầu nổi tiếng thế giới được treo ở khắp mọi nơi, mức độ xa hoa thực sự có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Kiều Ninh vô tình liếc thấy giá phòng khách sạn giá mấy chục nghìn tệ một đêm.
Khi quản lý khách sạn nhìn thấy Trần Hạo Hiên đến, anh ta nhiệt tình bước tới và chào hỏi anh.
"Thưa chủ tịch và phu nhân, phòng tốt nhất trong khách sạn đã được dành cho hai người. Đây là thẻ phòng."