Khi lời nói đến môi cô, nhưng nhìn vẻ mặt u ám của Trần Hạo Hiên, Kiều Ninh nhận ra rằng cô đã gọi nhầm lần nữa.
"Chồng à, anh đến rồi."
Nghe vậy, sắc mặt của Trần Hạo Hiên thực sự tốt lên rất nhiều. Bạch Nghiễn, trợ lí theo sau Trần Hạo Hiên đã thật sự bị sốc.
Hai người họ phát triển quá nhanh đi?
Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kỹ lại thì họ đã kết hôn rồi nên xem ra không có gì sai cả.
"Cho anh."
Kiều Ninh đưa cho anh một cốc trà sữa.
Trần Hạo Hiên nhìn thứ trong tay mình cau mày.
"Đây là cái gì?"
Trần Hạo Hiên tò mò hỏi.
Có vẻ như anh chưa bao giờ nhìn thấy trà sữa.
Nghe điều này, cô đã rất sốc.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng bỏ đi vẻ mặt kinh ngạc.
Nghĩ kỹ lại, Trần Hạo Hiên cũng không biết là chuyện bình thường, rốt cuộc thì làm sao một thứ mà một thứ đồ uống bình thường như vậy lại có thể lọt vào mắt xanh của một người giàu có như anh.
"Đây là trà sữa, rất ngon."
Nói xong, Kiều Ninh còn cắm ống hút cho Trần Hạo Hiên rất chu đáo.
Anh nghi ngờ nhìn cô.
Vốn dĩ trong lòng anh định từ chối, nhưng, nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của cô, anh cuối cùng cũng nhấp một ngụm.
Sau khi uống một hớp, Trần Hạo Hiên cau mày, trên mặt hiện rõ hai chữ "không ngon."
Sau khi nhấp một ngụm, Trần Hạo Hiên cảm thấy thứ mình uống là saccharin hay sao đó, ngọt đến mức có chút đắng.
Anh quay sang nói với Kiều Ninh
“Em có chắc là nó ngon không?"
Nghe vậy, Kiều Ninh gật đầu lia lịa.
Anh thật sự không thể hiểu được?
Liệu sau khi uống thứ này có phải nhập viện không?
“Tôi thực sự không thích uống cái này. Ngọt quá!"
Trần Hạo Hiên nói xong liền chuẩn bị cầm lấy trà sữa trong tay và vứt vào thùng rác.
Khi Trần Hạo Hiên chuẩn bị Kiều Ninh nói:
"Anh đang làm cái gì đấy?"
Cô thật sự không thể hiểu nổi.
Nếu vừa nãy cô không nói, chẳng lẽ anh định vứt trà sữa vào thùng rác.