Sắc mặt ông ta càng thêm khó coi, trong mắt còn thoáng qua sợ hãi giống như đang che giấu điều gì đó, rất nhanh ông ta nở một nụ cười giấu đi.

“Noãn Noãn, cháu nói gì vậy? Vụ tai nạn của ba mẹ cháu được cảnh sát kết luận rõ ràng rồi mà, sao cháu lại hỏi bác như thế?”

Ôn Noãn cười nhạt, nói:

“Bác, cháu đâu có nói tai nạn của ba mẹ cháu là do hai người gây ra? Vậy mà sao bác lại như có tật giật mình vậy?”

Đinh Cẩn Lễ chột dạ, thoáng lướt qua Bạch Khinh Dạ thấy khuôn mặt anh lạnh như băng thì vội cười lấy lệ:

“Noãn Noãn, bác chẳng có gì phải giấu cháu cả, bác biết cháu rất quan tâm tới vụ tai nạn của ba mẹ cháu nhưng hung thủ năm đó đã bị bắt rồi mà.”

Ôn Noãn bỗng quay sang nhìn Bạch Khinh Dạ rồi nói:

“Khinh Dạ, anh có thể giúp em điều tra lại chuyện vụ án năm xưa của ba mẹ em được không?”

Bạch Khinh Dạ không chần chừ đáp ngay:

“Được.”

Ôn Noãn liền nở nụ cười tươi như ánh ban mai khiến lòng anh ngứa ngáy. Thẩy Đinh Cẩn Lễ nhìn mình gườm gườm chỉ hận không thể giết cô, Ôn Noãn thấy rất vui vẻ vì đã chọc tức được ông ta. Cô dựa sát vào người Bạch Khinh Dạ, nói:

“Khinh Dạ, em thấy hơi mệt, chúng ta thu dọn đồ đạc rồi trở về có được không?”

“Được, không vấn đề gì.”

Anh liếc mắt, tức thì thay đổi thành lạnh lẽo, Đinh Cẩn Lễ lập tức bảo người hầu dọn dẹp đồ đạc của cô mang xuống. Ra đến ngoài cửa, Ôn Noãn cười cười:

“Bác Đinh, cảm ơn bác vì mấy ngày qua đã chăm sóc cháu.”

“Không có gì đâu, chuyện nên làm mà, chỉ cần cháu khoẻ mạnh là hai bác vui rồi.”

Ôn Noãn chỉ cười không đáp.

Đợi cho Bạch Khinh Dạ ôm cô lên xe rồi đi khuất, ông ta mới giận dữ đi vào trong nhà, xua tay một phát rơi hết bộ ấm trà xuống đất.

“Choang!”

“Lão gia, ông bớt giận…”

Lương Thục Khiết chạy tới xoa dịu ông ta nhưng bị Đinh Cẩn Lễ đẩy ra một cách không thương tiếc.

“Bớt cái gì! Bà không thấy con nhỏ đó trước mặt Bạch Khinh Dạ nói cái gì hay sao?! Nó ỷ vào hắn ta yêu quý nó nên muốn lên mặt với chúng ta đây mà! Vụ án kia mà bị lật lại thì chúng ta chết chắc!”

Lương Thục Khiết sợ hãi:

“Lão gia, vậy ông bảo chúng ta phải làm sao? Con nhỏ đó đang được Bạch Khinh Dạ yêu quý như thế thì làm gì được?”

Bà ta vẫn nhớ ánh mắt lạnh lẽo ban nãy mà Bạch Khinh Dạ dành cho mình, sống lưng tự động toát mồ hôi hột.

Lồng ngực Đinh Cẩn Lễ phập phồng lên xuống, trong mắt vằn lên tia máu. Ông ta nhất định không thể để chuyện này xảy ra được…

….

Ở trên xe, Ôn Noãn bị anh ôm chặt cứng không cựa quậy nổi, không thể tin là mình bị anh dụ dỗ quay trở về biệt thự.

Nhược điểm của cô là dễ mềm lòng, Bạch Khinh Dạ cuối cùng cũng biết được cô thích ăn mềm không ăn cứng. Dỗ được cô về nhà rồi, khoé môi anh len lén cười, Ôn Noãn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nhất thời lại chẳng nghĩ ra được gì.

Điện thoại trong túi áo Bạch Khinh Dạ bất ngờ đổ chuông, anh liền thả tay ra, Ôn Noãn khẽ thở phào một tiếng.

“A lo?”

“Bạch tổng, tôi đã làm đúng theo những gì mà anh mong muốn rồi ạ, cô ta la hét một lúc bây giờ lại khóc lóc hối lỗi.”

Bạch Khinh Dạ đương nhiên biết “cô ta” ở đây là ai, ngoài Từ Hiểu Vi ra còn có thể là ai được nữa.

“Vậy thì cho ra đi.” Anh đáp.

Ông ta y lời làm theo, Bạch Khinh Dạ cúp máy sau đó nói với thư ký Lâm:

“Thư ký Lâm, làm theo những gì mà tôi dặn khi ở công ty.”

“Vâng ạ.”

Ôn Noãn nghe anh nói chuyện mà không hiểu gì cả, cô ù ù cạc cạc hỏi:

“Khinh Dạ, có chuyện gì vậy?”

Bạch Khinh Dạ nở nụ cười âu yếm như mọi khi:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài
2. Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Năm Tháng Không Từ Bỏ
=====================================

“Một lát nữa em sẽ biết thôi.”

Sau ót Ôn Noãn đột nhiên như có một luồng gió lạnh thoảng qua, mỗi khi Bạch Khinh Dạ nở nụ cười là cô cảm nhận như sắp có chuyện không hay xảy ra.

“Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư, đã về đến nhà rồi ạ.”

Thư ký Lâm lên tiếng.

Ôn Noãn liền nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trước mắt là toà biệt thự nguy nga quen thuộc, nơi mà mỗi đêm cô đều nghĩ đến.

Hơi thở anh bỗng nhiên vờn quanh gò má cô:

“Chúng ta về nhà rồi.”

Nhớ đến mấy ngày ở chính ngôi nhà của mình bị đám người Đinh Cẩn Lễ đối xử tệ bạc, khoé mắt Ôn Noãn hơi đỏ lên. Bạch Khinh Dạ nhạy bén phát hiện ra, liền nói:

“Thời gian qua đã để em chịu thiệt thòi rồi.”

Anh ôm siết eo cô, đặt cằm lên hõm vai nhỏ, ở trong vòng tay anh Ôn Noãn cảm thấy an yên hơn. Sự căng thẳng mấy ngày qua giờ mới được hoá giải, cô tựa lưng vào lồng ngực vững chãi của anh, hưởng thụ sự dịu dàng mà anh đem lại.

Quản gia trông thấy anh đã về liền chạy ra đón không ngờ còn thấy cả Ôn Noãn. Ông ta vui vẻ hẳn lên vì mấy ngày nay cô không có ở biệt thự, Bạch Khinh Dạ hầu như không ngủ nghỉ, về nhà còn vùi đầu vào làm việc, ông ta sợ anh sẽ đổ bệnh mất, nhưng hôm nay cô đã quay về nhìn vẻ mặt của anh là ông ta đủ hiểu tâm trạng của anh đang rất vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play