Cô gái mệt mỏi mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là một người thanh niên xa lạ. Nàng cố gắng trấn tĩnh trong run sợ, và hỏi nhỏ:
“Ngươi… Ngươi là… ai?”
“Ta? Ta là người giúp cô báo thù rửa hận.” – Từ Phong đạm bạc nói.
Đầu óc cô gái xoay chuyển liên hồi. Mãi đến một lát sau, cô gái mới chấp nhận tin tưởng lời nói của hắn, bởi vì… nàng đã không còn gì để người khác có thể lợi dụng. Thân xác này ư? Thân xác ô uế này thì ai cần cơ chứ? Nàng cắn môi tự giễu.
Rốt cuộc, chẳng bao lâu sau, cô gái lấy dũng khí hỏi:
“Ngài… Không, đại nhân. Ngài sẽ giúp tiện dân trả thù thật chứ?”
Từ Phong nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn rút ra cây kiếm nhuốm đầy máu tươi đưa cho cô gái, và chỉ tới cái thân xác mập mạp của tên quan tri huyện phía bên trái cửa lớn:
“Tất cả những kẻ xấu xa trong huyện phủ này ta đã xử lí sạch sẽ. Chỉ còn lại tên quan thối tha này. Ta tình cờ nghe được đoạn đối thoại của ngươi và hắn. Vì thế, ta dành cho ngươi đặc ân này. Hãy cầm lấy thanh kiếm và giải tỏa mối hận trong lòng của ngươi đi.”
Nghe Từ Phong nói, cô gái lại khóc, nhưng lần này, là nước mắt của sự vui mừng. Sau khi giải tỏa tất cả tâm lý, nàng nhìn về phía gã bụng phệ bằng ánh mắt oán độc. Cô gái dùng đôi tay nhỏ bé cố gắng nâng lên thanh kiếm tiến về phía gã.
Gã bụng phệ bị Từ Phong điểm huyệt, gã không thể động đậy, cũng chẳng thể mở lời, gã chỉ có thể dùng đôi mắt gian tà hướng về cô gái tỏ vẻ đáng thương mà cầu xin. Thế nhưng cô gái lạnh lẽo cười gằn. Nàng như hóa thân thành một con người hoàn toàn khác, nàng đã không còn vẻ yếu đuối, nhu nhược, cũng mất đi vẻ hồn nhiên, ngây thơ vốn có; thay vào đó là sự rét lạnh từ xương tủy.
Nàng nhìn gã bụng phệ, rồi nở nụ cười của ác ma. Sau đó, dùng hết sức nâng lên thanh kiếm mà kéo từng đường, từng đường dài sâu hoắm trên cơ thể của gã ta.
Nhìn tác phẩm của mình, nàng dường như chưa thỏa mãn. Nàng mỉm cười, rồi lại rạch thêm vô số vết thương trên khuôn mặt gã.
Không biết bao nhiêu giọt máu tươi dính lại trên thanh kiếm khiến nó trở nên đỏ tươi bắt mắt. Cô gái dường như không hề hay biết, nàng cũng không cảm thấy khó chịu khi làm như vậy. Trái lại, nhìn máu tươi từ cơ thể kẻ hại đời mình từng chút, từng chút chảy ra, nhìn gã ta thống khổ nhưng không thể kêu rên lên một tiếng nào, cô gái chỉ cảm thấy thoải mái nói không nên lời, cô gái chỉ cảm thấy thỏa mãn tràn trề.
Vậy nhưng đó cũng không phải là kết thúc. Nỗi hận không chỉ vì một chút tra tấn ấy mà tiêu tan. Cô gái nghiến răng ken két, nàng lại một lần nữa nâng lên thanh kiếm. Nàng âm trầm dùng thanh kiếm chọc mù hai mắt của gã bụng phệ. Rồi giễu cợt:
“Thế nào? Sảng khoái chứ? Có thấy đau đớn không? Có thấy thống khổ không?”
“Ha ha ha… Đồ chó chết, nỗi đau của mày làm sao có thể bù đắp được nỗi đau trong lòng tao chứ?”
“Ha ha ha… Đồ chó đẻ, có thấy thoải mái không hả? Có thấy thoải mái không hả? Hả? Hả?”
“Không phải mày rất hung hăng sao? Không phải mày là người quyền lực ngập trời sao? Không phải ở đây mày là thần tiên sao?”
“Nói, nói cho tao nghe nào đồ súc sinh.”
“Mày muốn hưởng thụ, mày muốn khoái cảm chứ gì? Bà cho mày hưởng thụ, bà cho mày khoái cảm.”
“Ha ha ha… Mày có hài lòng chưa? Vui lắm phải không đồ chó?”
Đi kèm những tiếng chửi rủa là những vết máu tươi loang loáng khắp nơi. Từng dòng máu tươi đặc sệt từ vết thương của gã bụng phệ lăn dài rồi đọng lại thành một vũng máu to dưới cơ thể gã. Và khi nó chứa quá nhiều, máu tươi bắt đầu tràn ra xung quanh.
Mùi tanh của máu theo những cơn gió lan tỏa khắp căn phòng. Chỉ trong một phút chốc, mùi máu tươi lấn át tất cả những mùi khác, khiến căn phòng trở nên tanh tưởi, buồn nôn.
Từ Phong nhíu mày quan sát, nhưng hắn vẫn không nói gì. Cô gái cũng chẳng cảm thấy có gì không tốt.
Đợi đến lúc gã bụng phệ chỉ còn một tí hơi tàn, cô gái hung tợn nhào tới. Như được đất mẹ ban thêm cho sức mạnh, nàng liên tục dùng kiếm đâm lên người gã bụng phệ, kèm theo những lời thóa mạ.
“Chết đi đồ súc vật.”
“Chết đi đồ chó hoang.”
“Chết đi. Chết đi. Chết đi.”
Cho đến khi không còn sức lực. Thanh kiếm tuột khỏi tay nàng, nàng cũng ngồi bệt xuống đất mà khóc nức nở.
Sau một lúc lâu, nàng dần bình tĩnh trở lại. Khẽ dùng tay lau hết nước mắt, nàng quay về phía Từ Phong, bình thản bước tới nửa trượng trước mặt hắn, rồi quỳ xuống dập đầu không ngừng và nói:
“Đại nhân, ơn nghĩa của ngài tiện dân không biết phải làm thế nào để trả hết. Tiện dân chỉ có thể dùng hành động này cảm tạ đại nhân. Nếu có kiếp sau, tiện dân nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp cho ngài.”
Dứt lời, nàng ngẩng đầu, và sau đó lấy tốc độ không tưởng đập mạnh đầu xuống nền nhà.
“Bốp.”
Một âm thanh to, rõ vang lên trong căn phòng tối im ắng. Viên gạch dưới nền nhà gãy đôi. Một vài mảnh vụn nhỏ bắn thẳng vào chân Từ Phong làm xuất hiện những vết xước nhỏ trên da hắn.
Sau cái đập đầu, cô gái nằm dài trên nền gạch lạnh lẽo. Trên trán nàng nứt ra một vệt dài, máu tươi tuôn ra không dứt. Trong cái màu đỏ của máu tươi còn có chút chất lỏng màu trắng pha tạp.
Mọi chuyện đột nhiên xảy đến, Từ Phong cũng không hề nghĩ rằng cô gái sẽ làm thế, thế nên hắn không kịp ngăn cản. Để rồi kết quả chính là tấm bi kịch này đây.
Con người không phải sắt đá, nhìn tình cảnh này, khóe mũi của hắn cay cay. Giá như hắn đến sớm hơn thì tấm thảm kịch này đã không xảy ra. Nhưng có nói gì, có tự trách gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được điều gì. Thôi thì hãy quy cho nó là vận mệnh.
Phải, vận mệnh cô gái này là như thế. Kiếp này, vận mệnh của nàng éo le như vậy. Phải, kiếp này, nàng có số khổ. Mong rằng kiếp sau, vận mệnh của nàng sẽ tốt hơn.
Hắn chợt thở dài.
Hắn đã hiểu vì sao cô gái phải tự vẫn dù cho nàng có thể trốn thoát và sống một cuộc sống mới. Nàng không muốn liên lụy hắn, nàng muốn mang cái bí mật giết quan tri huyện này sang thế giới bên kia để không còn ai có thể biết được.
Hắn lại thở dài. Cô gái suy nghĩ quá đơn giản và ngây thơ. Khi hắn đã giết người thì hắn sợ sao? Sợ thì hắn đã không giết. Sợ thì hắn đã không giết nhiều người như thế. Chắc là trong lúc xúc động, nàng đã không nghĩ được nhiều như vậy.
Nhưng mà suy nghĩ đơn giản và ngây thơ của nàng lại dẫn ra một kết quả tốt nhất cho bản thân nàng, cha nàng và những người thân trong gia đình nàng. Hắn lại thở dài một lần nữa. Hẳn là rất nhiều người biết chuyện nàng bị quan tri huyện dùng thủ đoạn cưỡng hiếp vào tối nay. Vì vậy, nếu sáng mai người ta phát hiện ba, bốn chục người chết tại huyện phủ, trong đó có quan tri huyện; mà nàng biến mất thì với vụ thảm án này, theo lẽ đương nhiên cái tội sát nhân sẽ đổ lên đầu nàng – người có thù hận với quan tri huyện mà lại sống sót. Nếu nàng còn sống, nàng và cha nàng cùng nhau chạy trốn đến nơi khác thì cũng chẳng ích gì. Nàng và cha nàng chỉ là dân thường, vị kia lại ở gần đây, vì thế hai người chẳng trốn được bao lâu. Cứ nhìn cái thái độ của nàng là biết ngay khi nàng bị bắt, nàng sẽ không khai hắn ra. Có thể rồi khi bị tra tấn nàng sẽ khai hắn ra. Dù nàng có khai hắn ra hay không, theo luật của Thiên triều, dám giết hại mệnh quan triều đình và những người liên quan, đặc biệt là những vụ án lớn như thế này, cả gia tộc nàng đều sẽ bị rạch da róc xương cho đến chết. Cái kết quả này, ngay cả hắn cũng không thể nào chấp nhận được bởi nó liên lụy quá nhiều người vô tội.
Nếu như nàng còn sống, mọi việc sẽ trở nên phức tạp. Hắn rồi sẽ phải nghĩ phương pháp an bài cho thỏa đáng. Mà như thế, hắn có thể sẽ lòi cái đuôi ra. Và với một dấu vết nhỏ bé, hắn phải đối mặt với sự truy bắt của vị kia.
Nói vậy là đã quá đơn giản hóa sự nghiêm trọng rồi. Hắn phải đối mặt với sự lùng bắt của người có võ công cao cường hơn hắn, thậm chí, hắn phải đối mặt với quân binh của Thiên triều. Khi cái điều không hề muốn thấy ấy trở thành sự thật, toàn bộ kế hoạch tương lai hắn đã vạch ra sẽ đổ vỡ, đồng thời hắn phải đối mặt với một cuộc sống trốn chui trốn lủi, lảng tránh tha phương. Hắn không thể nào tự dồn mình vào đường chết như thế này được.
A… Có lẽ là số phận. Nàng đã tự vẫn rồi. Mọi chuyện đã được giải quyết theo hướng tốt nhất, tuy rằng cái chết của nàng không phải là điều hắn mong muốn.
Hắn giúp nàng báo thù rửa hận. Nàng giúp hắn tránh khỏi việc bị lộ dấu vết. Mặc dù hơi vô tình, nhưng xem như hắn và nàng không ai nợ ai.
Lẳng lặng nhìn khung cảnh này. Cố nén một sự bi thương xuất hiện trong lòng. Từ Phong nhanh chóng xóa đi mọi dấu vết dính líu đến hắn trong căn phòng này.
Khi đã hoàn toàn yên tâm, hắn sử dụng khinh công lướt thẳng ra ngoài.
Hắn nhẹ nhàng và cẩn trọng đóng lại cửa sổ. Xong xuôi, hắn ngẩng mặt nhìn về bầu trời đêm.
Đã giữa khuya rồi. Hắn than nhẹ.
Hắn phi thân qua tường, ra ngay cửa sau huyện phủ, nơi có sẵn một chiếc xe ngựa hắn bố trí ở đây một lúc trước.
“Vèo…”
Hắn phóng vào trong chiếc xe ngựa rồi lập tức đổi ngay một bộ quần áo mới.
Quất con ngựa một roi để nó đi theo con đường đã chỉ định, hắn lặng yên đi theo sau xóa hết những vết chân ngựa và bánh xe. Thậm chí hắn cẩn thận đến mức “dọn dẹp” luôn những ngọn cỏ, nhánh cây liên quan.
Một chiếc xe ngựa chở tiền bạc, châu báu và một con người kĩ tính dần dần biến mất sau màn đêm đen tối.
Đêm tối lại quy về tĩnh mịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT