Giữa người với người quan trọng nhất là tín nhiệm.
Tống Bảo Nghi rất ghét cảm giác bị chất vấn.
Cô có kiêu ngạo của cô.
Nếu Vân lão phu nhân đã không tin tưởng cô, cô tuyệt đối sẽ không mặt dày ở lại đây nữa.
Thấy Tống Bảo Nghi nổi cáu, Vân lão phu nhân lập tức giải thích: "Tống tiểu thư, tôi không có ý đó. Cô hiểu lầm tôi rồi."
Trong lòng Chu Phượng Ngôn hơi khó chịu, nhưng vì Vân Thi Dao, bà vẫn cười nói: "Tống tiểu thư, mẹ tôi chỉ là thương cháu gái nên suốt ruột thôi, nhìn thấy Dao Dao đau tới như vậy nên bà ấy khó chịu trong lòng, chứ không hề có ý hoài nghi cô."
Nghe vậy, sắc mặt của Tống Bảo Nghi hòa hoãn lại vài phần.
Nếu hai người họ đã tích cực nhận lỗi như vậy thì cô cũng không so đo nữa.
Dẫu sao thì người hành y có lòng nhân từ.
"Tình huống của Vân tiểu thư khá đặc biệt, cho nên hồi phục chậm, hai vị không cần sốt ruột. Chỉ cần mọi người tin tưởng tôi, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho mọi người một Vân tiểu thư hoàn hảo."
Tống Bảo Nghi nghĩ chút rồi lại nói: "Thực ra tôi có thể hiểu được tâm trạng của lão phu nhân. Nhưng tôi nói một câu, mong lão phu nhân đừng tức giận."
"Tống tiểu thư cô cứ nói." Vân lão phu nhân cười nói.
"Tuy Vân tiểu thư là cháu gái duy nhất của bà, nhưng chuyện gì cũng có mức độ, nếu bà cưng chiều cô ấy quá mức thì ngày sau sợ là chẳng có kết quả tốt đâu. Tục ngữ có câu *ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân, Vân tiểu thư đã là người trưởng thành rồi, nếu đã là người trưởng thành, chỉ một chút xíu đau đớn mà thôi, sao lại chịu không nổi chứ?"
*Ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân: Người chịu được khổ cực mới có thể hơn người khác.
Nói cho cùng vẫn là Vân lão phu nhân nuông chiều Vân Thi Dao quá rồi.
Nếu Vân lão phu nhân vẫn không chịu thay đổi, Vân Thi Dao sẽ bị chiều thành bại gia nữ cái gì cũng không biết, đến lúc đó, Vân lão phu nhân có hối hận cũng chẳng có chỗ đâu mà khóc.
Trước giờ thương cháu bất chấp như Vân lão phu nhân, chưa bao giờ nghe thấy những lời như vậy.
Nếu là người khác thì đã bị bà kéo vào danh sách đen từ lâu rồi.
Nhưng hiện tại, Tống Bảo Nghi là hi vọng duy nhất của Vân Thi Dao.
Tống Bảo Nghi không nói thêm gì, cô thu dọn hòm thuốc, "Tuần sau tôi lại tới."
"Vậy phiền cô rồi." Chu Phượng Ngôn gật đầu, "Tôi bảo tài xế đưa cô về."
Bảo tài xế đưa?
Cô cứu Vân Thi Dao, là ân nhân cứu mạng của nhà họ Vân, dù có là Vân lão phu nhân đích thân đưa cô về cũng không phải là quá đáng, nhưng bây giờ, Chu Phượng Ngôn không đích thân đưa cô về cũng thôi đi, lại còn qua loa bảo tài xế đưa cô về!
Cũng là cô thiện tâm, lười so đo với nhà họ, nếu là người khác ai còn muốn trị liệu cho Vân Thi Dao?
- --
Bên khác.
Ngô lão thần y đang ngồi trong phòng thưởng thức trà.
Ngay lúc này, một người đàn ông từ bên ngoài vội vã đi vào.
Đây là bạn tốt của Ngô lão thần y.
Lưu Triết.
"Ngô lão, ông nghe gì chưa?"
Ngô lão thần y đặt tách trà trên tay xuống, hỏi: "Chuyện gì?"
"Liên quan đến nhà họ Thượng Quan đó."
Ngô lão thần y nghe vậy thì nheo mắt.
Có thể khiến Lưu Triết kinh hãi như vậy, khẳng định chỉ có một chuyện.
Đó chính là Thượng Quan Nghênh Nghênh xảy ra chuyện rồi.
Thực ra việc này cũng nằm trong dự liệu của ông.
Tình trạng của Thượng Quan Nghênh Nghênh cực kỳ đặc thù, nếu không trị liệu kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng ông không ngờ lại nhanh như vậy.
Giờ Trình Lâm chắc đang hối hận lắm.
Dù gì cũng tại cô ta khư khư cố chấp, hại chết con gái của mình.
"Chuyện khi nào đấy?"
"Khoảng một tuần trước."
Ngô lão thần y chau mày, "Chết tuần trước rồi?"
"Chết gì?" Trên mặt Lưu Triết đầy dấu chấm hỏi.
"Không phải Thượng Quan Nghênh Nghênh chết rồi sao?"
"Không chết! Không những không chết mà còn được chữa khỏi rồi."
Ngô lão thần y ngay lập tức sững sờ.
Chữa khỏi rồi?
Sao có thể được!
Không ai hiểu rõ bệnh trạng của Thượng Quan Nghênh Nghênh hơn ông.
"Ông không nghe lầm chứ?"
"Tôi chẳng những không nghe lầm mà còn tận mắt thấy Thượng Quan Nghênh Nghênh nữa kìa." Lưu Triết nói: "Mặt của cô ta đúng là khỏi rồi."
Sắc mặt Ngô lão thần y hơi thay đổi.
Sao, sao lại có thể.
Sao trên thế giới lại còn có người lợi hại hơn ông?
Ngô lão thần y bình tĩnh lại tiếp tục hỏi: "Ai chữa khỏi cho Thượng Quan Nghênh Nghênh thế?"
"Ngô lão, ông không biết thật à?"
"Ý gì?"
"Tôi nghe nói thần y chữa khỏi cho Thượng Quan Nghênh Nghênh là một cô gái họ Tống."
Tống?
Ngô lão thần y híp mắt.
Ông đột nhiên nhớ ra, hồi chẩn bệnh cho Thượng Quan Nghênh Nghênh có nghe Trình Vũ Ngang nhắc tới một cô gái có thể chữa khỏi cho Thượng Quan Nghênh Nghênh.
Cô ta rốt cuộc là ai?
Ngô lão thần y còn chưa kịp phản ứng lại thì Lưu Triết lại nói tiếp: "Ngô lão, ông có một nữ đệ tử họ Tống đúng không?"
Ngô lão thần y phản ứng lại trong chớp mắt, ông gật đầu, "Tôi đúng là có một nữ đệ tử họ Tống."
Lưu Triết cười nói: "Tôi biết ngay Tống tiểu thư là đệ tử của ông mà. Quả nhiên là minh sư xuất cao đồ!"
*Minh sư xuất cao đồ: thầy giỏi sẽ dạy ra đồ đệ giỏi.
Người này có phải Tống Bảo Nghi hay không, ông vẫn chưa dám khẳng định, "Gần đây Bảo Nghi không có nói gì với tôi về chuyện này cả, nói không chừng là hiểu lầm rồi."
"Tôi còn nghe nói Thượng Quan phu nhân đã giới thiệu vị Tống tiểu thư này cho nhà họ Vân rồi. Ông chỉ cần xác định xem đệ tử của ông có phải đang trị liệu cho Vân tiểu thư không là biết ngay thôi."
Ngô lão thần y ngồi cả buổi vẫn hơi không tiêu hóa nổi thông tin này.
Lẽ nào thật sự là Bảo Nghi?
- --
Nhà họ Tống.
Hôm nay Chu Lôi mời một đám quý phụ đến nhà làm khách.
Thân là chủ nhà, Chu Lôi ăn mặc hoa lệ, cả đều là xa xỉ phẩm chất lượng cao, thậm chí còn lôi cả Lafite Tống Đại Long cất hơn mười mấy năm.
Của năm 82.
Đương nhiên, các quý phụ phổ thông nào đáng để Chu Lôi làm vậy.
Là do trong đám quý phụ này có một người là bậc thầy violon, Trịnh Dân Trinh.
Tống Bảo Nghi sắp tham gia thi đấu violon rồi, nếu vào lúc này có thể được bà ấy xem trọng, chắn chắn sẽ làm ít công to.
Chu Lôi tin chắc rằng Tống Bảo Nghi sẽ khiến Trịnh Dân Trinh xem trọng.
Vào lúc này trong không khí bỗng truyền đến tiếng đàn violon vô cùng ưu mỹ.
Tươi đẹp, trong veo linh động.
Dù là người không hiểu âm sắc, nghe vào đều sẽ cảm thấy cực kỳ êm tai, không kiềm được mà dừng bước.
"Nghe hay quá!"
Trong đám quý phụ vang lên tiếng tán tụng.
Đến cả Trịnh Dân Trinh, trong mắt bà cũng hiện lên thần sắc kinh diễm, bà ngẩng đầu nhìn Chu Lôi hỏi: "Ai đang kéo đàn thế?"
"Là con gái tôi, Tống Bảo Nghi."
Tuy là bà không có sắp xếp cho Tống Bảo Nghi ở trong phòng kéo đàn, nhưng cả nhà họ Tống, trừ Tống Bảo Nghi ra thì căn bản chả có ai biết đàn violon.
Trừ Tống Bảo Nghi thì còn có thể là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT