Có lẽ là cảm thấy Tống Họa không biết tiếng anh, nên mấy nữ sinh xung quanh không hề nể nang gì mà càng nói càng lớn tiếng.
Đúng là Tống Họa chỉ chăm chăm lật cuốn sách trong tay, không có phản ứng gì.
Thái độ này của cô khiến mọi người càng thêm chắc chắc.
Nếu Tống Họa có thể nghe hiểu được những gì bọn họ nói thì đã không phản ứng như vậy.
Cũng đúng thôi.
Một đứa nhà quê sao có thể nghe hiểu tiếng anh?
Tống Bảo Nghi ngồi ở chỗ của mình, nghe những lời bàn tán đó thì mỉm cười.
Nhà quê là nhà quê, dù có rơi vào ổ phượng hoàng đi nữa thì cũng không thể mạ thêm một lớp vàng được.
Chắc chắn bây giờ Tống Họa vô cùng ngưỡng mộ cô.
Cô chẳng những là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Tống, mà còn là hoa khôi của lớp, lớp yêu mến, hoa khôi của trường, thầy cô yêu thích.
Dù là bạn học hay các thầy cô trong trường, tất cả đều quay xung quanh cô, tương lai của cô vùng cùng xán lạn, tiềm năng vô hạn.
Đem ra so sánh.
Tống Họa, cô ta là cái thứ gì?
Buổi chiều có tổng cộng bốn tiết.
Trường quốc tế không ép buộc tự học.
Lúc tan học là bốn giờ ba mươi chiều.
Còn chưa đến bốn giờ, bên ngoài cổng trường đã có rất nhiều chiếc xe sang trọng đứng chờ.
Tống Bảo Nghi trò truyện cùng với vài người bạn có quan hệ tốt, sau khi cười nói tạm biệt nhau, bên cạnh Tống Bảo Nghi chỉ còn lại một mình Triệu Linh Ngọc.
"Cậu không về hả Linh Linh?" Tống Bảo Nghi quan tâm nhìn Triệu Linh Ngọc hỏi.
Triệu Linh Ngọc nhìn màn hình điện thoại, nói: "Tài xế nhà tôi gặp chút vấn đề không đến được, mẹ bảo tôi bắt taxi về."
Tống Bảo Nghi khoác tay Triệu Linh Ngọc, cười nói: "Gọi xe gì chứ! Chúng ta cùng đường mà, cậu ngồi xe nhà tôi về chung đi."
"Nhưng từ nhà cậu sang nhà tôi lại còn phải đi vòng thêm một lúc lận!" Triệu Linh Ngọc nói.
Mặc dù hai nhà đều ở gần trường học, nhưng biệt thự nhà họ Triệu lại xa hơn một chút.
"Không sao đâu." Tống Bảo Nghi hào phóng nói: "Đi vòng một chút thôi mà, chẳng mất bao nhiêu thời gian, vừa khéo chúng ta có thể trò chuyện trên đường."
"Vậy cảm ơn cậu nhé Bảo Nghi."
Tống Bảo Nghi chính là đẹp người đẹp nết như vậy, không bao giờ so đo những chuyện nhỏ nhặt, nếu không thì Triệu Linh Ngọc cũng không có mối quan hệ tốt như vậy với Tống Bảo Nghi.
"Chúng ta là bạn học mà, nói cảm ơn là quá khách sáo rồi."
Hai người nối bước nhau lên xe.
Tài xế lái xe chạy đi.
Tốc độ xe rất nhanh, chưa tới hai mươi phút đã đến trước biệt thự nhà họ Triệu.
Triệu Linh Ngọc vô cùng nhiệt tình mời Tống Bảo Nghi vào nhà uống trà.
Tống Bảo Nghi vui vẻ đồng ý.
"Mẹ, Bảo Nghi đến này ạ!" Vừa mới vào cửa, Triệu Linh Ngọc đã hét lên.
"Bảo Nghi đến à!" Vừa nghe thấy thế, mẹ của Triệu Linh Ngọc là Thành Nguyệt lập tức tươi cười bước ra nghênh đón.
Tống Bảo Nghi là cô gái tài năng và nổi tiếng ở thành phố Giang, còn từng được lên sóng truyền hình, là bậc phụ huynh, ai lại không thích đứa trẻ ưu tú chứ?
"Con chào cô ạ." Tống Bảo Nghi lễ phép chào hỏi Thành Nguyệt.
"Mau vào, mau vào ngồi đi." Thành Nguyệt vô cùng nhiệt tình, "Linh Linh, con rót trà cho Bảo Nghi đi."
Bình thường khi khách đến nhà, đều là người giúp việc rót trà mời khách, bây giờ Thành Nguyệt lại kêu Triệu Linh Ngọc rót trà cho Tống Bảo Nghi, cho thấy bà vô cùng xem trọng cô.
"Dạ." Triệu Linh Ngọc gật đầu, lập tức rót trà cho Tống Bảo Nghi.
Lát sau Thành Nguyệt lại tự tay bưng một dĩa bánh được chế biến và trang trí tinh xảo ra.
"Bảo Nghi à, đây là bánh cô vừa bảo người đi mua chiều nay, vẫn còn nóng đó, con ăn nhiều vào. Con với Linh Linh là bạn học nên cứ xem đây như là nhà mình, đừng khách sáo nhé."
Bảo Nghi ngoài miệng thì nói cảm ơn, trên mặt cũng là nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
Xem đây như nhà của mình?
Thành Nguyệt có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy cũng hay thật.
Thật ra thì Tống Bảo Nghi biết rất rõ vì sao Thành Nguyệt lại đối xử với cô tốt đến như vậy.
Tất cả đều là vì Triệu Tử Hàng, anh trai của Triệu Linh Ngọc.
Năm nay Triệu Tử Hàng hai mươi ba tuổi, đã đến tuổi cưới vợ nhưng vẫn còn độc thân, nhưng sao Thành Nguyệt không thử nghĩ một chút, chỉ với cái gia thế này của nhà họ Triệu, bọn họ có tư cách gì mà đòi cưới cô?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thành Nguyệt thật là ngu ngốc đến đáng thương.
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Triệu Tử Hàng ngay cả tư cách làm vệ sĩ cho cô cũng không có đâu!
Mặc dù rất chán ghét Thành Nguyệt nhưng Tống Bảo Nghi cũng không có biểu hiện ra ngoài, cô vẫn vui vẻ nói chuyện phiếm với Triệu Linh Ngọc, nói một hồi Tống Bảo Nghi như nghĩ đến chuyện gì, cô nhìn Triệu Linh Ngọc nói: "Tiêu rồi Linh Linh!"
"Sao vậy?" Triệu Linh Ngọc quan tâm hỏi.
"Tôi quên đợi chị tôi rồi! Hôm nay là ngày đầu tiên chị ấy đi học, nếu ra cổng mà không nhìn thấy xe nhà, chị ấy sốt ruột chết mất!"
"Không sao đâu Bảo Nghi, nhà cậu cách trường học chưa tới hai cây số, đi bộ về chỉ mất khoảng mười phút thôi à." Triệu Linh Ngọc tiếp tục nói: "Nếu cô ta sốt ruột thì đi bộ về là được rồi."
"Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên chị ấy đi học, lỡ chị ấy không nhớ đường về nhà thì phải làm sao?" Tống Bảo Nghi cau mày.
"Cô ta cũng đâu phải là đồ ngốc, dù có ngốc thật thì đường đi chưa tới hai cây số, chắc cô ta vẫn tự tìm được mà." Đứng ở trường quốc tế vẫn có thể nhìn thấy biệt tự nhà họ Tống, Tống Họa không ngu cũng không mù, sao lại không tìm được đường về nhà.
Tống Bảo Nghi thở dài, vô cùng tự trách, "Nếu tôi không quên mất chị ấy, chị ấy cũng không cần phải đi bộ về! Chị ấy vốn đã có ấn tượng không tốt về tôi, bây giờ chắc càng ghét hơn rồi, đều là lỗi của tôi."
"Bảo Nghi, sao lại thành lỗi của cậu rồi? Không phải chỉ là quên đợi cô ta thôi mà! Đâu phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu!" Triệu Linh Ngọc nói tiếp: "Tôi thấy cậu đã làm đủ nhiều rồi! Hai người cũng đâu có quan hệ huyết thống! Dù sao tôi rất thực tế, nếu là tôi, tôi có thể không nhận người chị này!"
Một đứa nhà quê không lên được mặt bàn.
Ngoài mất mặt ra thì còn có tác dụng gì?
Vẫn là Tống Bảo Nghi quá tốt bụng.
"Dù không cùng dòng máu nhưng ba mẹ đã nhận nuôi chị ấy, thì chị ấy chính là một thành viên của gia đình, là chị ruột của tôi." Tống Bảo Nghi nhìn Triệu Linh Ngọc, bất an nói: "Linh Linh, lỡ chị ấy tức giận thì sao đây?"
Triệu Linh Ngọc cảm thấy Tống Bảo Nghi quá chịu thiệt, càng thêm bất mãn với Tống Họa, "Có gì mà tức giận, có phải chuyện lớn gì đâu, tự đi bộ về không được sao? Cô ta vốn là dân nhà quê, đi bộ hai bước cũng không được? Có yếu ớt tới nỗi đó hả?"
"Nhưng dù sao vẫn là lỗi của tôi!" Tống Bảo Nghi đứng bật dậy, "Linh Linh, tôi về trước, không nói với cậu nữa, tôi phải xin lỗi cho chị ấy bớt giận."
Triệu Linh Ngọc càng thấy chán ghét Tống Họa hơn.
Rõ ràng là một đứa nhà quê không ai cần, lại thực sự coi mình là thiên kim tiểu thư!
Lại còn muốn Bảo Nghi xin lỗi mình, đúng là mặt dày!
"Bảo Nghi!" Triệu Linh Ngọc kéo tay Tống Bảo Nghi, "Cậu chiều theo cô ta như vậy làm gì!"
Một đứa nhà quê chỉ biết kéo chân sau Tống Bảo Nghi.
Tống Bảo Nghi cười nói: "Bởi vì tôi là em gái mà."
Nói xong câu này, Tống Bảo Nghi lập tức quay người rời đi.
Sau khi quay người, tại góc độ Triệu Linh Ngọc không nhìn thấy, Tống Bảo Nghi khẽ cười.
Cô chỉ mới ra một chiêu nhỏ thôi mà Triệu Linh Ngọc đã hận Tống Họa thấu xương.
Chuyện của Lưu tổng là do cô sơ ý thôi.
Sau này sẽ không.
Trên thế giới này, thủ đoạn giết người lợi hại nhất, chính là giết người không thấy máu.
Tối hôm nay, cô chẳng những cho Tống Họa một cái oai phủ đầu, mà còn kéo thù hận cho cô ta trước mặt Triệu Linh Ngọc.
Một công đôi việc.
Thật ra, cô làm những thứ này là để làm nền cho cuộc đính hôn giữa Tống Họa và Úc Đình Chi vào mười ngày sau.
Chỉ có khi danh tiếng của Tống Họa càng kém thì chuyện cô ta đính hôn cùng Úc Đình Chi mới càng danh chính ngôn thuận hơn.
Một người là đứa nhà quê danh tiếng bê bối, cùng một người là đồ vô dụng, quả thật là xứng đôi!
Nghĩ đến đây, nụ cười của Tống Bảo Nghi càng thêm rực rỡ.
Tống Bảo Nghi bước lên xe, nói với tài xế: "Chú Vương, mau quay lại trường, tôi quên chờ chị rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT