- Tôi chỉ đưa ly nước qua cho Hy Lộ nhưng không cẩn thận làm rơi

- Đừng có nhặt nữa đứng lên nói chuyện đàng hoàng đi

- Không có gì hết chủ tịch - Hy Lộ lên tiếng

Gương mặt Tịnh Kỳ có phần hài lòng rồi bỗng dưng một mảnh vỡ khứa vào lòng bàn tay khiến tay cô chảy máu, Trạch Hải liền lên tiếng:

- Quốc An, anh qua đây giải quyết đi

Quốc An đang xem kịch thì bị kêu tới cũng nhanh chóng đi qua nắm giữ lấy tay Tịnh Kỳ:

- Nhà cậu có băng gạc không?

Lúc này nhìn lên thì đã thấy Trạch Hải bế Hy Lộ lại ghế sofa ngồi, dì Loan thì gấp gáp cầm hộp y tế đến đưa cho Quốc An sơ cứu vết thương cho Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ nhìn về hướng của Trạch Hải đang cúi người bôi thuốc cho Hy Lộ mà bất giác cười, hay ho rồi đây!

Nhã Tinh nhìn người bạn của mình như thế thì cũng cảm thấy đau lòng:

- Anh ta đã như thế rồi sao còn phải tìm cách để anh ta nhớ ra cậu làm gì?

- Bởi vì Trạch Hải có kí ức mà mình cần

- Cái người Hy Lộ đó chắc chắn cố tình - Ái Liên lên tiếng

- Cô gái đơn thuần như vậy sao có thể. Chỉ là trượt tay thôi Ái Liên đừng nghĩ nhiều. Mọi người cũng đừng căng thẳng quá cùng nhau ra ăn đồ nướng nào

- Ai biết được có phải Tịnh Kỳ cố tình không - Khả Nguyệt cũng góp vui

- Im lặng chút đi - Hoàng Phong liền nói

Bàn tay cô đã được băng bó rất đẹp và cẩn thận thì đột nhiên Nhật Quân lại cần thuốc từ tay Trạch Hải đi đến chỗ Tịnh Kỳ:

- Bị trúng ở đâu rồi?

- Trúng cái gì?

- Hai người đứng gần như vậy cô gái đó bị nước nóng đổ trúng lẽ nào cô không có

- Chỉ có một chút thôi!

Lúc này cô mới để ý nhìn xuống chân của mình thì đã thấy ửng đỏ, Nhật Quân nhẹ nhàng cúi xuống xoa thuốc vào chân của cô:

- Sau này phải cẩn thận, cô...

- Được rồi không sao hết đâu đừng chăm bẵm tôi như em bé vậy!

Mọi người lại tập trung ra sân, Lãng Khải, Vũ Đình và Hạo Minh thì phụ trách việc nướng đồ ăn nhưng Hạo Minh lại vụng về làm rối lên hếtv

- Hạo Minh, anh vào bàn ngồi đi

Vũ Đình đã lên tiếng thì Hạo Minh cũng chỉ có thể nghe theo mà ngồi xuống ghế, Tịnh Kỳ định đứng lên giúp thì Nhật Quân kéo lại:

- Để tôi giúp cho

Nhật Quân đi qua bếp lửa, Trạch Hải lại cười khinh khỉnh chế giễu:

- Hết chân bỏng rồi tay đứt đúng là phiền phức, lắm chuyện

- Anh lo chuyện của mình đi

- Tôi thì có chuyện gì?

- Lo cho cô gái nhỏ của anh đi

Khi cô đang nói chuyện thì Dương Đằng lại đúc trái cây đến, Tịnh Kỳ tự nhiên mà ăn nhưng Trạch Hải lại trừng mắt, tay định cầm ly rượu thì Tịnh Kỳ lên tiếng:

- Uống nhiều vào một chút ở đây có bác sĩ mà

Quốc An lại nghe đến mình thì liền biện bạch:

- Tôi bác sĩ khoa thần kinh chứ không phải đa khoa

Ai nấy nghe đều phì cười, Trạch Hải lại cầm ly rượu lên uống ực một hơi hết sạch, Tịnh Kỳ rất bất mãn nhưng cũng không muốn nói cái con người cứng đầu này nữa.

Đồ nướng đã được để lên bàn, Trạch Hải cầm tôm lên bóc vỏ, Tịnh Kỳ cũng lấy tôm nhưng Dương Đằng đã cầm lấy:

- Tay em bị thương rồi để anh bóc cho

Trạch Hải bóc xong vỏ là bỏ vào chén cho Hy Lộ, Tịnh Kỳ cũng chẳng để tâm anh mà ăn tôm của Dương Đằng. Ái Liên lúc này ở một phía khác cũng lên tiếng:

- Chị Tịnh Kỳ sao lại có thể biến mất 5 năm mà có chút dấu vết nào vậy?

- Dùng khăn tàn hình đó

- Cứ ghẹo em hoài! Mà chủ tịch Ngụy không nhớ gì về chị sao?

- Những gì về tôi thì đều quên, thật không biết là cái bệnh gì nữa

- Tuần tới người của tập đoàn Kiô sẽ qua đây tổ chức tiệc mời rất nhiều người của tập đoàn, công ty lớn và có thể dẫn theo người đến tham dự nhằm để chọn người hợp tác. Chị có đến không?

- Tới đó sẽ rõ thôi!

Mọi người cùng nhau ăn uống cười đùa rất vui bên cạnh nhau, Tịnh Kỳ lại có chút suy tư nhìn dáng vẻ tươi cười của họ, nếu biết mình quay lại là để trả thù Trạch Hải thì chắc ai cũng sẽ sốc lắm!

Bàn ghế đồ ăn được dẹp gọn gàng ngăn nắp, những chiếc xe lần lượt lái rời khỏi biệt thự.

Tịnh Kỳ uống say rồi ngồi xuống ghế cạnh bên bên người bà thân yêu của chính mình:

- Tịnh Kỳ thương bà lắm!

- Sao lại nịnh nọt bà vậy?

- Con nói thật, con cũng biết bà rất thương con, biết bà cố tình mời Hy Lộ đến đây như năm đó từng đối với Vũ Đình vậy!

- Con cũng nhìn ra rồi sao? Bà chỉ muốn giúp hai đứa

- Đã khiến bà nhọc lòng rồi nhưng giờ đã khác trước rồi bà.

- Bà tin không lâu thì nó sẽ nhớ ra con thôi!

- Tịnh Kỳ cũng nghĩ vậy!

- Để bà làm cho con ly nước giải rượu

- Không cần đâu bà con lên nằm nghĩ ngơi chút là được

Tịnh Kỳ nghiêng ngã khó khăn đi lên lầu quay vào phòng của mình tắm rửa thay ra một bộ đồ ngủ đơn giản và tay đã tháo băng, bước ra nhà tắm thì Trạch Hải không biết từ khi nào đã nằm trên giường cô.

Cô gái chống tay, nheo mày mà đứng nhìn tên chủ tịch bượm rượu đang chiếm giường của cô:

- Ngụy Trạch Hải! Ngụy Trạch Hải! Anh mau ngồi dậy!

Anh lại không có chút động tĩnh gì thì cô đi tới cầm gối đánh người đàn ông này:

- Anh giả vờ bao lâu nữa hả? Có bao nhiêu rượu thì làm anh say được sao?

Nụ cười ma mảnh xuất hiện trên gương mặt đẹp trai ấy, Trạch Hải đứng lên tiến lại gần cô thì cô lại lùi về sau, anh dồn Tịnh Kỳ vào tường:

- Cô muốn đánh chết tôi sao?

- Anh đừng có nói nhiều, anh muốn gì đây

Tịnh Kỳ đẩy mạnh Trạch Hải ra và đứng sang một bên cách anh một khoảng xa:

- Tôi có chuyện muốn hỏi anh?

- Được, ngồi xuống đi rồi nói

Trạch Hải ngồi xuống giường rồi còn vỗ tay lên giường ra hiệu cho cô, Tịnh Kỳ thì vẫn đứng đối diện anh:

- Khỏi cần tôi đứng nói chuyện vẫn được.

- Hỏi đi

- Anh và Hy Lộ là có quan hệ gì?

- Cô ghen?

- Anh trả lời vào trọng tâm đi

- Chỉ là nhân viên và ông chủ

Tịnh Kỳ lúc này lại khẽ bật cười, anh lúc này đứng lên:

- Cô cũng hay thật trái ôm phải ấp đàn ông mà giờ lại ở bên cạnh tôi

- Pháp luật cũng không cấm anh quản nhiều làm gì?

- Người của tôi thì chỉ được là của tôi

- Anh ghen rồi?

- Không

- Không thì thôi! Anh đi ra để tôi thoa thuốc

Tịnh Kỳ cầm hộp y tế ở trên bàn lấy thuốc thoa ra đi qua ngồi xuống giường, Trạch Hải cũng quay lại nhìn cô:

- Việc cô thì cô làm đi tại sao tôi phải ra?

- Đây là phòng tôi

- Nhà tôi thì tôi muốn ở đâu thì ở đó

- Rảnh vậy thoa thuốc giúp tôi đi, cái chân này còn phải sử dụng nhiều lắm!

- Tôi không phải người hầu1

- Anh thoa thuốc cho Hy Lộ...

- Ghen sao?

Tịnh Kỳ cầm thuốc trên tay mà lườm anh:

- Để tôi nói hết. Anh thoa thuốc cho Hy Lộ rồi tỏ ra những cử chỉ ân cần cũng chỉ là muốn trả đũa tôi khi tôi vui vẻ, thân thiết với người con trai khác đúng chứ?

- Đừng cho rằng bản thân rất hiểu tôi

Trạch Hải giựt lấy thuốc trên tay Tịnh Kỳ rồi khụy gối xuống nhẹ nhàng bôi thuốc lên chân cho cô gái này:

- Thoa thuốc thì tập trung vào chuyên môn đừng có nhìn linh tinh

Anh đang bôi thì lại để thuốc xuống sàn kèm theo một nụ cười nham hiểm lộ rõ trên mặt mà đột ngột hôn lấy cô gái đồng thời tay thì cởi từng nút áo của cô ra. Tịnh Kỳ giữ lấy tay anh lại:

- Trạch Hải...

Vị chủ tịch này đẩy mạnh cô gái nằm xuống giường, anh mạnh mẽ giữ lấy hai tay cô rồi đưa lên đỉnh đầu:

- Tôi còn muốn nhìn những cái khác nữa1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play