Khi cô đang nói chuyện thì Dương Đằng lại đúc trái cây đến, Tịnh Kỳ tự nhiên mà ăn nhưng Trạch Hải lại trừng mắt, tay định cầm ly rượu thì Tịnh Kỳ lên tiếng:
- Uống nhiều vào một chút ở đây có bác sĩ mà
Quốc An lại nghe đến mình thì liền biện bạch:
- Tôi bác sĩ khoa thần kinh chứ không phải đa khoa
Ai nấy nghe đều phì cười, Trạch Hải lại cầm ly rượu lên uống ực một hơi hết sạch, Tịnh Kỳ rất bất mãn nhưng cũng không muốn nói cái con người cứng đầu này nữa.
Đồ nướng đã được để lên bàn, Trạch Hải cầm tôm lên bóc vỏ, Tịnh Kỳ cũng lấy tôm nhưng Dương Đằng đã cầm lấy:
- Tay em bị thương rồi để anh bóc cho
Trạch Hải bóc xong vỏ là bỏ vào chén cho Hy Lộ, Tịnh Kỳ cũng chẳng để tâm anh mà ăn tôm của Dương Đằng. Ái Liên lúc này ở một phía khác cũng lên tiếng:
- Chị Tịnh Kỳ sao lại có thể biến mất 5 năm mà có chút dấu vết nào vậy?
- Dùng khăn tàn hình đó
- Cứ ghẹo em hoài! Mà chủ tịch Ngụy không nhớ gì về chị sao?
- Những gì về tôi thì đều quên, thật không biết là cái bệnh gì nữa
- Tuần tới người của tập đoàn Kiô sẽ qua đây tổ chức tiệc mời rất nhiều người của tập đoàn, công ty lớn và có thể dẫn theo người đến tham dự nhằm để chọn người hợp tác. Chị có đến không?
- Tới đó sẽ rõ thôi!
Mọi người cùng nhau ăn uống cười đùa rất vui bên cạnh nhau, Tịnh Kỳ lại có chút suy tư nhìn dáng vẻ tươi cười của họ, nếu biết mình quay lại là để trả thù Trạch Hải thì chắc ai cũng sẽ sốc lắm!
Bàn ghế đồ ăn được dẹp gọn gàng ngăn nắp, những chiếc xe lần lượt lái rời khỏi biệt thự.
Tịnh Kỳ uống say rồi ngồi xuống ghế cạnh bên bên người bà thân yêu của chính mình:
- Tịnh Kỳ thương bà lắm!
- Sao lại nịnh nọt bà vậy?
- Con nói thật, con cũng biết bà rất thương con, biết bà cố tình mời Hy Lộ đến đây như năm đó từng đối với Vũ Đình vậy!
- Con cũng nhìn ra rồi sao? Bà chỉ muốn giúp hai đứa
- Đã khiến bà nhọc lòng rồi nhưng giờ đã khác trước rồi bà.
- Bà tin không lâu thì nó sẽ nhớ ra con thôi!
- Tịnh Kỳ cũng nghĩ vậy!
- Để bà làm cho con ly nước giải rượu
- Không cần đâu bà con lên nằm nghĩ ngơi chút là được
Tịnh Kỳ nghiêng ngã khó khăn đi lên lầu quay vào phòng của mình tắm rửa thay ra một bộ đồ ngủ đơn giản và tay đã tháo băng, bước ra nhà tắm thì Trạch Hải không biết từ khi nào đã nằm trên giường cô.
Cô gái chống tay, nheo mày mà đứng nhìn tên chủ tịch bượm rượu đang chiếm giường của cô:
- Ngụy Trạch Hải! Ngụy Trạch Hải! Anh mau ngồi dậy!
Anh lại không có chút động tĩnh gì thì cô đi tới cầm gối đánh người đàn ông này:
- Anh giả vờ bao lâu nữa hả? Có bao nhiêu rượu thì làm anh say được sao?
Nụ cười ma mảnh xuất hiện trên gương mặt đẹp trai ấy, Trạch Hải đứng lên tiến lại gần cô thì cô lại lùi về sau, anh dồn Tịnh Kỳ vào tường:
- Cô muốn đánh chết tôi sao?
- Anh đừng có nói nhiều, anh muốn gì đây
Tịnh Kỳ đẩy mạnh Trạch Hải ra và đứng sang một bên cách anh một khoảng xa:
- Tôi có chuyện muốn hỏi anh?
- Được, ngồi xuống đi rồi nói
Trạch Hải ngồi xuống giường rồi còn vỗ tay lên giường ra hiệu cho cô, Tịnh Kỳ thì vẫn đứng đối diện anh:
- Khỏi cần tôi đứng nói chuyện vẫn được.
- Hỏi đi
- Anh và Hy Lộ là có quan hệ gì?
- Cô ghen?
- Anh trả lời vào trọng tâm đi
- Chỉ là nhân viên và ông chủ
Tịnh Kỳ lúc này lại khẽ bật cười, anh lúc này đứng lên:
- Cô cũng hay thật trái ôm phải ấp đàn ông mà giờ lại ở bên cạnh tôi
- Pháp luật cũng không cấm anh quản nhiều làm gì?
- Người của tôi thì chỉ được là của tôi
- Anh ghen rồi?
- Không
- Không thì thôi! Anh đi ra để tôi thoa thuốc
Tịnh Kỳ cầm hộp y tế ở trên bàn lấy thuốc thoa ra đi qua ngồi xuống giường, Trạch Hải cũng quay lại nhìn cô:
- Việc cô thì cô làm đi tại sao tôi phải ra?
- Đây là phòng tôi
- Nhà tôi thì tôi muốn ở đâu thì ở đó
- Rảnh vậy thoa thuốc giúp tôi đi, cái chân này còn phải sử dụng nhiều lắm!
- Tôi không phải người hầu1
- Anh thoa thuốc cho Hy Lộ...
- Ghen sao?
Tịnh Kỳ cầm thuốc trên tay mà lườm anh:
- Để tôi nói hết. Anh thoa thuốc cho Hy Lộ rồi tỏ ra những cử chỉ ân cần cũng chỉ là muốn trả đũa tôi khi tôi vui vẻ, thân thiết với người con trai khác đúng chứ?
- Đừng cho rằng bản thân rất hiểu tôi
Trạch Hải giựt lấy thuốc trên tay Tịnh Kỳ rồi khụy gối xuống nhẹ nhàng bôi thuốc lên chân cho cô gái này:
- Thoa thuốc thì tập trung vào chuyên môn đừng có nhìn linh tinh
Anh đang bôi thì lại để thuốc xuống sàn kèm theo một nụ cười nham hiểm lộ rõ trên mặt mà đột ngột hôn lấy cô gái đồng thời tay thì cởi từng nút áo của cô ra. Tịnh Kỳ giữ lấy tay anh lại:
- Trạch Hải...
Vị chủ tịch này đẩy mạnh cô gái nằm xuống giường, anh mạnh mẽ giữ lấy hai tay cô rồi đưa lên đỉnh đầu:
- Tôi còn muốn nhìn những cái khác nữa1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT