Sau khi Lăng Lập Cảnh rời đi, Tịnh Nhu cũng đứng dậy múc đồ ăn ra chén cho Diệp Tuệ. Bà quay sang gọi khẽ.

“Tịnh Nhu?”

“Vâng, con nghe”

Tịnh Nhu đưa chén canh hầm cho Diệp Tuệ, bà cũng thuận tay đưa ra đón lấy đồng thời nói.

“Tư Thành không có ở đây, mẹ muốn hỏi con một chuyện”

“Mẹ hỏi đi ạ”

Diệp Tuệ đăm chiêu nhìn gương mặt của Tịnh Nhu, suy nghĩ hồi lâu mới cất tiếng.

“Con có chắc là không muốn về tập đoàn Diệp thị làm việc hay không?”

Tịnh Nhu gật đầu chắc nịch.

“Con chắc chắn, thưa mẹ!”

“Suy cho cùng chúng ta không thể nào thay đổi những chuyện đã qua, con học thiết kế chứ không học quản lý công ty. Tư Thành cũng đã phấn đấu rất nhiều mới có thể đứng vững ở vị trí tổng giám đốc nhiều năm như vậy. Dù suy nghĩ theo hướng nào thì giữ nguyên hiện trạng đều là lựa chọn tốt nhất. Con biết mẹ quan tâm con, cảm thấy thiệt thòi cho con, muốn bù đắp cho con…nhưng con thật sự không để ý mấy thứ này”

Tịnh Nhu gục đầu xuống nằm yên vị ở trong lòng của Diệp Tuệ thủ thỉ.

“Có thể nhận lại mẹ là đã đủ với con rồi”

Diệp Tuệ thở dài, bà cũng không thể bắt ép con gái làm theo ý mình, thôi thì bà đành thuận theo cô vậy.

“Thôi được rồi, con không muốn làm ở Diệp thị thì thôi, nhưng con phải tạm giữ chức, để người ta biết tình huống hiện tại của nhà mình. Chờ làm xong thủ tục ly hôn, mẹ sẽ chuyển nhượng toàn bộ tài sản bên nhà họ Tống sang cho con, và cả của mẹ nữa…”

Tịnh Nhu nghe đến đây bất ngờ nhổm người dậy, nắm chặt lấy bàn tay của mẹ mình, cô thật sự muốn lên tiếng từ chối nhưng còn chưa mở được lời Diệp Tuệ đã ngăn lại.

“Không được từ chối, đây là những thứ con nên có!”

“Nhưng…”

“Chẳng nhưng nhị gì hết, quy tắc giới này là vậy, chỉ có những thứ này mới không bị người khác xem thường. Hơn nữa sau này lấy chồng cũng tự tin hơn”

Đang yên đang lành, tâm đang tịnh bỗng dưng Diệp Tuệ nhắc đến chuyện lấy chồng, Tịnh Nhu đột nhiên lại nhớ tới Sở Hạo Dương. Cô nhất thời bối rối, lúng túng, má đỏ lựng lại đồng thời đưa tay ra xua xua trước mặt.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con với Hạo Dương vẫn chưa…”

Diệp Tuệ như nhìn thấu hồng trần, khoé miệng cong lên tạo thành một nụ cười phúc hậu.

“Có gì mà phải mắc cỡ với mẹ chứ. Con với Hạo Dương quen biết bao nhiêu năm, trải qua khoảng thời gian thăng trầm của tình cảm, chia ly rồi lại tái hợp, giờ cũng nên tính đến chuyện đính hôn rồi. Chờ giải quyết xong chuyện nhà họ Tống, thì chúng ta cũng nên qua gặp mặt ba mẹ Hạo Dương là vừa”

Tịnh Nhu ngượng nghịu cúi mặt xuống không dám ngẩng đầu lên, Diệp Tuệ biết con gái đang ngại, nụ cười trên môi bà lại càng rõ hơn. Bà còn bông đùa.

“Mà hình như mẹ nghe Hạo Dương nói rằng thằng bé đã đưa con về ra mắt gia đình rồi đúng không? Vậy ra chỉ cần mẹ ra mặt nữa thôi là có thể kết hôn rồi nhỉ?”

Bàn tay Tịnh Nhu cứ rối r quấn vào nhau, nói lắp bắp.

“Mẹ à, mẹ đừng trêu con nữa được không? Con không chịu nổi đâu”

“Hahaha…con gái tôi nó ngượng kìa”



Biệt thự nhà họ Diệp, Tống Hưng và Đinh Minh Huệ đang hăng say tưới cây rồi chăm sóc chim cảnh, ngay lúc đó Lăng Lập Cảnh cũng đã đứng trước cửa nhà họ Diệp. Ông đưa tay ấn chuông, đợi một lúc lâu mới thấy Tống Ngạo ra mở cửa.

“Luật sư Lăng? Anh đến đây…?”

Lăng Lập Cảnh cầm tệp hồ sơ nghiêm nghị đứng trước mặt Tống Ngạo nói.

“Tôi thay mặt cô Diệp đến đây gửi văn bản này cho anh”

“Vất vả cho anh rồi, đưa cho tôi đi…”

Tống Ngạo vốn muốn lấy tệp tài liệu từ tay Lăng Lập Cảnh nhưng may mắn thay Lăng Lập Cảnh đã nhanh hơn, rụt tay lại khiến Tống Ngạo có chút bất ngờ. Thái độ của Tống Ngạo bày ra trước mặt có đôi phần khó chịu.

“Anh đây là có ý gì?”

Lăng Lập Cảnh vẫn giữ vững thái độ đó của mình, mở lời đề nghị.

“Thay vì đứng ngoài này, tôi nghĩ nên vào trong ngồi rồi nói chuyện thì hơn. Trừ phần văn kiện này, tôi cần phải truyền đạt vài lời của cô Diệp đến với anh”

Tống Ngạo lặng lẽ siết chặt tay thành nắm đấm, mắt ông ta hướng về phía tệp tài liệu ấy mang thập phần sự tò mò, không biết trong đó chứa thứ gì mà ngày hôm nay Lăng Lập Cảnh lại dùng thái độ cao ngạo đến nói chuyện với ông ta như vậy. Nhưng sau cùng, Tống Ngạo điềm nhiên xoay người vào trong thuận miệng nói.

“Vậy thì vào đi”

Lăng Lập Cảnh ngồi trên sofa ngoài phòng khách, đưa tài liệu cho Tống Ngạo.

“Anh mở ra xem thử đi”

Tống Ngạo từ tốn mở tệp tài liệu, xuất hiện đầu tiên chính là bản thoả thuận ly hôn đã có sẵn chữ kí của Diệp Tuệ. Lúc này, bỗng nhiên đồng tử ông ta mở to hết cỡ đồng thời lớn giọng.

“Thoả thuận ly hôn? Chuyện này là sao? Tại sao Tuệ Tuệ lại bảo anh đưa tôi cái này? Cô ấy muốn ly hôn với tôi sao?”

Giọng nói lớn của Tống Ngạo đã thành công gây sự chú ý đến Đinh Minh Huệ và Tống Hưng ở ngoài vườn. Hai người đó cũng tức tốc chạy vào trong nhà. Lăng Lập Cảnh đương nhiên không bất ngờ trước phản ứng này của Tống Ngạo, ông vẫn bình ổn cất giọng.

“Đúng vậy, cô Diệp Tuệ muốn anh ra đi tay trắng”

Đúng lúc này, Đinh Minh Huệ và Tống Hưng loáng thoáng nghe được cũng hớt hải chạy vào.

“Cái gì? Bảo con trai tôi ra đi tay trắng, cô ta dựa vào cái gì chứ?”

Lăng Lập Cảnh nghe đến đây, chợt nâng khoé miệng cười khẩy.

“Dựa vào cái gì à?”

“Chính là dựa vào chuyện anh Tống Ngạo che giấu cô Diệp Tuệ chuyện hôn nhân thật sự của anh ta với bà Đường Lệ. Hơn nữa lại còn tráo đổi hai đứa trẻ. Từng chuyện từng chuyện khiến cô Diệp Tuệ không thể tin tưởng được nữa, cách duy nhất chính là chấm dứt cuộc hôn nhân đầy lời dối trá này”

Đinh Minh Huệ cùng Tống Hưng và Tống Ngạo nghe xong đều bàng hoàng, không ngờ Diệp Tuệ lại biết chuyện này sớm như vậy. Họ đã cất công che giấu bao nhiêu năm cơ mà. Lúc này đây, giọng nói của Đinh Minh Huệ chợt ngập ngừng, lắp bắp.

“Chuyện này…chúng tôi chỉ là nói dối thiện chí thôi…ai bảo cô ta không sinh được con trai chứ…”

Lăng Lập Cảnh mặc kệ biểu cảm khó coi của ba người họ, ông phong độ đứng thẳng dậy, làm hành động phủi phủo bớt bụi trên áo, nhếch môi cười lạnh.

“Hừ, hành động tráo đổi hai đứa trẻ của các người đã cấu thành tội vứt bỏ con. Những lời nguỵ biện đó bà chờ nói trên toà đi”

Tống Hưng luống cuống tay chân, giọng nói run rẩy mang thập phần sự lo sợ.

“Trên…trên toà? Không phải đang nói đến chuyện ly hôn sao?”

Lăng Lập Cảnh hướng mắt nhìn Tống Ngạo đanh giọng.

“Đúng là đang nói về chuyện ly hôn, nếu anh Tống Ngạo đây nhất định không chịu ký vào thoả thuận ly hôn, chấp nhận ra đi tay trắng thì chúng tôi chỉ đành tố tụng ly hôn theo trình tự của pháp luật, đương nhiên lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở toà rồi”

Dứt lời, Lăng Lập Cảnh bước qua ba người ngay lập tức rời đi. Hiện giờ trong căn phòng khách lớn này chỉ còn duy nhất ba người nhà họ Tống vẫn đang cố gắng cứu vãn tình hình.

“Con trai…”

Chưa để Tống Hưng nói hết, Đinh Minh Huệ đã chen ngang, âm lượng rất lớn.

“Không được! Không được ly hôn! Ly hôn xong là chúng ta phải dọn ra khỏi nhà, không lấy được một đồng luôn đấy”

Tống Ngạo im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

“Không ly hôn thì còn cách nào nữa chứ, chuyện Diệp Tuệ đã quyết thì không ai thay đổi được đâu”

Mặc kệ con trai có như thế nào, Đinh Minh Huệ vẫn nhất quyết không đồng ý ly hôn, bà ta còn thảnh thơi ngồi xuống ghế cạnh Tống Ngạo mặt dày nói.

“Không được! Tuyệt đối không được ly hôn! Sao Diệp Tuệ có thể làm thế chứ? Chúng ta sống chung bao nhiêu năm nay, sao cô ta lại máu lạnh, muốn đuổi hết cả nhà mình ra ngoài như thế chứ?”

Tiếp nối Đinh Minh Huệ, Tống Hưng cũng lên tiếng ra sức thuyết phục Tống Ngạo.

“Tống Ngạo, con xem nói chuyện đàng hoàng lại với Diệp Tuệ đi, chúng ta không thể ly hôn được đâu. Con nghĩ xem, nếu như hai đứa ly hôn thì Tư Thành sẽ trở thành con riêng mất”

“Đúng đó, đến lúc đó nó làm gì còn chỗ đứng trong tập đoàn Diệp thị đâu chứ! Ngạo à…”

Chưa để mẹ mình nói hết, Tống Ngạo đã giằng ra thẳng thừng hất mạnh bàn tay của bà ta ra khỏi người mình dằn giọng.

“Đủ rồi, đừng nói nữa! Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ lại, vài hôm nữa tôi sẽ trả lời”

Sau đó, Tống Ngạo trầm ngâm ngồi đó hồi lâu sau cùng mới thất thểu đi lên lầu. Nhìn bóng lưng cô độc của ông ấy, dường như ông ấy có một nỗi khổ riêng mà chẳng ai thấu…có lẽ cũng bởi vì lòng tham không đáy của ba mẹ mình nên ông ấy mới phải làm như vậy chăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play