Editor:Zhang
Thời tiết nóng nực, Lâm Chiếu Hạc ngồi xổm ở ven đường vừa gọi bún vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Ông chủ bán bún đứng bên cạnh liếc nhìn điện thoại di động của cậu, tò mò hỏi: "Chơi đến cấp mấy rồi?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Một vạn ba nghìn không trăm sáu mươi bảy..."
Ông chủ nghe vậy lắc đầu, "Chao ôi, người trẻ tuổi thật sự không có đủ kiên nhẫn mà, tôi đã chơi đến hơn ba mươi vạn rồi."
Lâm Chiếu Hạc không quan tâm sự khinh thường của ông chủ, sau khi chơi hơn bảy vạn cấp cuối cùng chỉ có thể hối thúc đội ngũ phát triển sớm cập nhật thêm, khá là nhàm chán.
Chủ quán đã mở quán bán ở đây gần một năm, cả xóm ai cũng biết bún bò của ông ấy ngon. Tô bún trên tay Lâm Chiếu Hạc vừa mới ra lò đã bốc khói nghi ngút, nước súp đậm đà với sợi mì trắng như tuyết, phủ ớt xanh và vài lát thịt bò điểm thêm một ít hành lá cắt khúc rắc lên trên khiến mọi người có cảm giác thèm ăn.
Lâm Chiếu Hạc gắp một đũa lớn cho vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt xuống, đang định ăn miếng thứ hai thì nghe thấy tiếng la hét thất thanh và tiếng bước chân đang lao về phía này. Đến khi Lâm Chiếu Hạc hồi thần mới thấy quầy bún bên cạnh đã biến mất, thậm chí thực khách cũng biến mất không tăm hơi, chỉ còn lại có một mình cậu lôi thôi lếch thếch đi dép lê đang đứng ngẩn người, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên bầu trời xanh xuất hiện một cỗ xe màu đen, cỗ xe này có chút quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó thì phải.
Đúng như Lâm Chiếu Hạc đang suy nghĩ, cỗ xe to lớn lao nhanh về phía mặt đất. Sau một tiếng nổ lớn, nó đập xuống một cái hố rất lớn trên mặt đất, khói bụi đen kịt bay xung quanh xe ngựa, một bóng đen bay lên trên xe ngựa, che khuất bầu trời như một quỷ thần. Bóng đen vặn vẹo, biến dạng phát ra âm thanh kinh khủng như tiếng than khóc của vạn người, Lâm Chiếu Hạc chỉ nghe đến lần thứ hai thôi mà màng nhĩ đã bị chấn động đến đau đớn.
Chỉ là, xe ngựa này nhìn có chút quen mắt thì phải, Lâm Chiếu Hạc cằn nhằn, đột nhiên một tia sáng xẹt qua, nhớ tới cái gì đó, không khỏi thốt ra một câu chửi thề.
"Con mẹ nó." Lâm Chiếu Hạc mắng, "Sao cái thứ đồ chơi này cũng đến thế?"
Vừa mắng, cậu vừa bỏ chạy với bún bò trong tay, phóng hết sức chạy ra ngoài, quay lại nhìn thì con đường phía sau đã bị khói đen nuốt chửng, cứ như là chỗ Lâm Chiếu Hạc đang đứng và chỗ đó là hai thế giới...
Lâm Chiếu Hạc thở phì phò, khịt khịt mũi, cúi đầu lưu luyến nhìn tô bún bò trong tay mình không nỡ vứt nó đi nhưng tô bún bò đã bị phủ một lớp bụi dày đặc không thể ăn được nữa.
"..." Sau khi nhìn chằm chằm tô bún bò cả tiếng đồng hồ, Lâm Chiếu Hạc thở dài, nước mắt lưng tròng ném tô bún bò vào thùng rác.
"Sớm muộn gì cũng tống bọn mi trở về." Lâm Chiếu Hạc chua xót nguyền rủa. Đang định mắng thêm vài câu thì điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Chiếu Hạc liếc nhìn tên thì là "sếp" gọi tới, liền ấn vào nút nghe, đổi giọng ngọt xớt như đường, "Xin chào ~ Sếp~".
"Nói tiếng người." Một giọng nam trầm và từ tính phát ra từ đầu dây bên kia, "Đang ở đâu?"
"Tiệm bún bò ở phố Dân An." Lâm Chiếu Hạc ngoan ngoãn nói.
"Ở đó hình như mới xảy ra chuyện đúng không?" Sếp chậm rãi nói.
Lâm Chiếu Hạc rất thích giọng nói của hắn, nhưng lại không nhận ra giọng nói của hắn so với lúc trước nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Đúng vậy, tôi mới từ đó đi ra."
Cậu vỗ vỗ bụi trên người rồi ho khan hai tiếng.
"Cậu không sao chứ?" Sếp hỏi.
"Không sao." Lâm Chiếu Hạc đáp, "Mới chạy ra nên hơi mệt tí thôi."
"Vậy đến công ty đi." Sếp nói, "Có việc gấp."
"Vâng." Lâm Chiếu Hạc gật đầu.
Nghe vậy, sếp ậm ừ rồi cúp điện thoại, Lâm Chiếu Hạc vừa thở dài vừa nghe tiếng bíp.
Kể từ sau vụ việc ba năm trước, cuộc sống của mọi người bị đảo lộn hết. Trước đây là do cuộc sống áp lực, nhưng bây giờ không phải là sống áp lực nữa mà thăng cấp lên thành sống được thôi đã là một kỳ tích rồi. Chưa nói đến chuyện kiếm việc làm ổn định, vợ con đã trở thành điều xa xỉ.
Vì vậy, Lâm Chiếu Hạc vô cùng trân trọng công việc hiện tại, chỉ ước mỗi ngày đều có thể sống ở công ty hai tư trên hai tư-
Mà nay sếp lại lên tiếng gọi cậu đến công ty, Lâm Chiếu Hạc tất nhiên rất vui, thế là không quan tâm cả người mình toàn bụi đất xoay người chạy đến công ty.
Trên đường đi, cậu gặp rất nhiều người trốn khỏi phố Dân An, tất cả đều lộ vẻ thất vọng mà nhìn đường phố phía sau bị sương mù đen bao phủ.
Từ sâu trong màn sương đen, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng va chạm cực lớn, như thể cả thế giới sắp bị hủy diệt. Nếu như trước đây, mọi người nhất định sẽ lấy điện thoại di động ra vừa quay vừa trầm trồ, nhưng bây giờ vẻ mặt của mọi người chỉ có vẻ mệt mỏi và sợ hãi chứ không còn là sự phấn khích và tò mò như ban đầu...
Lâm Chiếu Hạc cũng đã quen với cảnh tượng như vậy từ lâu, trong lòng khẽ thở dài.
Công ty cách phố Dân An không tính là quá xa, chỉ cần băng qua ba con phố là đến.
Lâm Chiếu Hạc bước lên tầng ba, mở cửa ra, liền nhìn thấy cô gái nhỏ Tiểu Từ đang ngồi ở quầy lễ tân sơn móng tay, Tiểu Từ thấy cậu đi vào, cô vừa nhếch khóe miệng đang định nói gì đó.
"Dừng." Lâm Chiếu Hạc ngắt lời cô, "Trang tổng ở đâu? Tôi có việc gấp cần tìm anh ấy."
Tiểu Từ nói, "Trong văn phòng..."
Lâm Chiếu Hạc vội vàng đi vào trong mà không nói câu nào với Tiểu Từ, không phải cậu không muốn nói, nhưng nếu cậu làm vậy, thì hai người chắc chắn sẽ đứng đó tám ít nhất nửa tiếng.
Cậu như một cơn gió lùa vào phòng làm việc, Lâm Chiếu Hạc thấy Trang Lạc đang ngồi đối diện.
Trang Lạc là người đàn ông đẹp nhất mà Lâm Chiếu Hạc từng thấy, không có người thứ hai. Lúc này lúc này hắn mặc áo sơ mi trắng ngồi ở phía bên kia bàn, khuỷu tay chống trên bàn, chống cằm, vẻ mặt không hứng thú xem văn kiện. Thấy cậu tiến vào, hắn cũng không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt đen như mực kia khẽ nâng lên, tầm mắt rơi trên người Lâm Chiếu Hạc qua cặp kính vàng, khi nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc đi tới, liền tháo kính ra, day day sống mũi: "Đến rồi à?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Trang tổng, có chuyện gì vậy?"
Trang Lạc ném đồ trong tay ra trước mặt Lâm Chiếu Hạc: "Cậu nhìn đi."
Đó là một cuốn sách, Lâm Chiếu Hạc cầm lên lật xem vài trang, còn tưởng là tài liệu hay gì đó, nhưng càng xem tai càng đỏ lên, liếc mắt nhìn Trang Lạc một lần nữa, lúng túng nói, "Trang tổng, cái... Cái này hình như không hay lắm?"
Trang Lạc nói: "Có gì đâu mà không hay?"
Lâm Chiếu Hạc tự hỏi không biết bây giờ những quy tắc ngầm nơi làm việc lại thẳng thắn như thế này cơ à, nhưng nếu cậu không đồng ý thì liệu có bị gây khó dễ không? Nếu bị gây khó dễ thì cậu có bị đuổi việc không? Nếu từ chức, cậu còn có thể tìm được công việc chín sáu này với năm bảo hiểm, một khoản tiết kiệm, hai ngày nghỉ sao? Nghĩ kỹ lại, Trang Lạc cũng rất ưa nhìn, cậu có vẻ không phải chịu nhiều thiệt thòi lắm...
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, Lâm Chiếu Hạc nói ngay: "Trang tổng, phải trả thêm tiền."
Trang Lạc: "???"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Thực ra, không cần thêm nhiều đâu..."
Trang Lạc: "Cậu đang nghĩ cái quái gì đấy?"
Lâm Chiếu Hạc: "Hả?"
Trang Lạc thường không nói những câu chửi thề, hôm nay lại chửi thề khiến Lâm Chiếu Hạc vô cùng ngạc nhiên, lập tức lẩm bẩm nói: "Không thêm cũng không sao, nhưng có thể phát thêm quyền lợi không."
Trang Lạc: "..."
Lâm Chiếu Hạc: "Được rồi, không cần quyền lợi cũng được. Thực ra bây giờ khá tốt."
Nhìn thấy bộ dạng khiêm tốn của cấp dưới dần dần hạ xuống thành hèn mọn, Trang Lạc cười lớn: "Tôi muốn cậu nhận đơn hàng này."
Lâm Chiếu Hạc sững sờ: "Đây không phải chỉ là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ thôi à? Có đơn hàng, không lẽ nhân vật chính trong đó cũng đi ra?"
Trang Lạc: "Tại sao không?"
Lâm Chiếu Hạc: "..." Thật là vi diệu.
Trang Lạc nói: "Nhận không?"
Lâm Chiếu Hạc nhìn quyển sách trong tay lần nữa, nước mắt lưng tròng, run giọng nói: "Sếp à..."
Trang Lạc: "Nhận đi."
Lâm Chiếu Hạc: "Ơ..."
Trang Lạc: "Không được ơ."
Lâm Chiếu Hạc: "Tôi còn tưởng..." Cậu còn tưởng là quy tắc ngầm.
Trang Lạc thở dài, dịu dàng nói: "Đi ra ngoài soi gương đi."
Lâm Chiếu Hạc: "..." Được rồi, cậu sẽ ra ngoài soi trên vũng nước tiểu của mình để xem cậu trông như thế nào.
Nếu không cho phép ơ thì không ơ nữa. Khi Lâm Chiếu Hạc đi vào thì rất vui vẻ khi bước ra lại rất chán nản, cậu giống như một quả bóng bị chọc thủng, bẹp dúm như nhân vật trong anime.
Lâm Chiếu Hạc buồn bã nghĩ, tại sao lại để cậu nhận đơn hàng này, cậu chỉ là một chàng trai đơn thuần, độc thân đã hai mươi bốn năm. Thậm chí còn chưa từng yêu một cô gái nào, vậy mà phải bắt đầu với một người đàn ông á?
Trong lúc tuyệt vọng bước ra khỏi công ty, Lâm Chiếu Hạc bị cô gái nhỏ ở quầy lễ tân chặn lại, lần này Tiểu Từ không cho Lâm Chiếu Hạc xen vào, lớn tiếng hét lớn: "Lâm Chiếu Hạc, cậu vừa chạy đến mỏ khai thác à?"
Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Cô nói gì cơ?"
Tiểu Từ đưa cho cậu một cái gương.
Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ, Tiểu Từ cô thực sự đúng là sát nhân tru tâm mà. Cậu tự dặn lòng không được khóc - cho đến khi nhìn thấy mình trong gương. Ồ, đúng là giống như bò ra từ mỏ than thiệt.
(Nguyên văn là 杀人,诛心 – "sát nhân tru tâm", đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần)
Sương mù đen trên phố Dân An dính hết lên mặt cậu, thoạt nhìn giống như vừa chui ra từ đống than. CMN, nếu cậu đi ra vào ban đêm, đoán chừng khi cậu cười toe toét, thì chắc người đi đường chỉ thấy mỗi hàng răng trắng lơ lửng trong không khí.
Thành thật mà nói, chỉ cần là một con người bình thường thôi, nhìn bộ dáng này của cậu đã ba chấm rồi huống gì là những quy tắc ngầm. Lâm Chiếu Hạc nhìn mình trong gương, trong lòng thầm lau đi một giọt nước mắt mất mát. "Trên tay cậu đang cầm gì vậy?" Tiểu Từ nhìn cuốn sách trên tay Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc sợ cô gái nhỏ hiểu lầm nên vội xua tay: "Thông tin do sếp đưa."
Tiểu Từ: "Trang tổng bảo cậu đọc tiểu thuyết đam mỹ à?"
Lâm Chiếu Hạc: "???"
Tiểu Từ: "Kích thích quá điiii."
Lâm Chiếu Hạc: "??? Một cô gái nhỏ như cô sao biết hay vậy?"
Tiểu Từ nói: "Tiểu thuyết này khá nổi tiếng, mọi người đều biết có trang web tên jj, em gái tôi thích đọc tiểu thuyết trên đó, tiểu thuyết này rất nổi tiếng, nằm trong top 1 gần một năm. "
Lâm Chiếu Hạc sửng sốt: "Mọi, mọi người?"
Tiểu Từ nói: "Ừ."
Lâm Chiếu Hạc rơi vào trầm tư một lúc lâu, nghĩ không biết có phải mình đã thành người tối cổ rồi hay không, người ta làm sao có thể biết được từng chữ, vậy mà cậu lại không biết nó có nghĩa là gì với nhau.
May mắn thay, bụi đen trên gương mặt đã che giấu được sự hoang mang của Lâm Chiếu Hạc, cậu bình tĩnh gật đầu.
Tiểu Từ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó duỗi tay ra: "Nghĩ thoáng một chút đi, thực ra Trang tổng không tệ lắm."
Trong lòng Lâm Chiếu Hạc nói đúng là không tệ.
Tiểu Từ định vỗ vai cậu, nhưng cô không thích cái dáng vẻ đen sì của cậu, nên rút tay về, sốt sắng nói: "Là do cậu trèo cao."
Lâm Chiếu Hạc: "... Cũng đúng."
- -------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đã lâu không gặp, cuối cùng cũng có truyện mới rồi, QAQhôn một cái, như thường lệ liền ba chương, hehe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT