Thành phố Thanh Châu có một tiểu khu nhà giàu, bởi vì ở vị trí đắc địa, sau lưng có núi trước mặt có nước nên giá nhà rất cao.

Sau khi liên hệ với ông chủ nhà máy Lưu Văn, Thẩm Duệ và Chu Nguyên liền đi đến nhà ông ta, vừa mới vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc ngập tràn.

Đây là một ngôi nhà hai tầng, trang trí theo phong cách châu Âu và nhiều đồ thủ công mỹ nghệ được đặt ở khắp nơi.

Tiếp đãi bọn họ là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, là vợ của Lưu Văn.

“Cảnh sát, các anh chờ một lát, tôi sẽ gọi anh ấy tới.” Người phụ nữ tên là Phương Vi Vi là vợ của Lưu Văn.

Bà ấy đi lên lầu một lúc thì Chu Nguyên bọn họ liền nghe thấy âm thanh quoăng ngã đồ vật từ trên lầu truyền xuống, ngay sau đó là một giọng nam chửi ầm lên: “Tránh ra, tôi còn chưa tàn phế, không cần người đỡ.”

Chu Nguyên cùng Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, một người đàn ông đi ra từ căn phòng đối diện cầu thang, người đàn ông dùng quải trượng chống đi xuống, Phương Vi Vi muốn dùng tay đỡ nhưng người đàn ông lại hất tay ra: “Tránh ra, tôi tự đi được.”

Dường như mỗi ngày Phương Vi Vi đều trải qua việc như vậy cho nên cũng không khóc lóc ầm ĩ, chỉ là hơi cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy bọn Chu Nguyên ở dưới lầu, xin lỗi mà đi theo phía sau Lưu Văn, theo ông ta xuống lầu.

Bọn Thẩm Duệ không dự đoán được Lưu Văn bị bệnh nằm ở trên giường, thấy Lưu Văn đi tới, lập tức đứng lên gật đầu với ông: “Ông Lưu, thật xin lỗi chúng tôi không biết tình huống của ông, tùy tiện chạy tới quấy rầy ông nghỉ ngơi.”

Lưu Văn không vui khi nghe người khác nói về bệnh của mình vì vậy khi nghe thấy bọn Thẩm Duệ nói thì có chút không hài lòng, nhưng rốt cuộc không dám bộc lộ ra, quay đầu lại cọc cằn nói với vợ mình Phương Vi Vi: “Còn ngây ngốc làm gì, mau đi pha trà.”

Hốc mắt Phương Vi Vi ửng đỏ gật đầu đi phòng bếp.

“Cảnh sát, lần này các anh lại đây muốn hỏi gì thì cứ hỏi, Lưu Văn tôi làm ăn buôn bán thành thật, chưa bao giờ lừa gạt người khác.” Lưu Văn ngồi xuống ở vị trí chủ nhân tòa nhà đối diện bọn Chu Nguyên, đặt quải trượng dựa vào bên cạnh.

Chu Nguyên nhìn theo hướng Phương Vi Vi, nhìn lại lần nữa rồi hỏi: “Chân ông Lưu bị thương sao?”

“Rất nhiều năm trước rồi, bây giờ đã già rồi nhưng vẫn không khá lên được, trời mưa trời gió thì lại đau.” Lưu Văn dùng tay vuốt đầu gối mình rồi thở dài, từ trong túi ông ta móc ra một tờ giấy a4 được gấp lại, đưa cho bọn Chu Nguyên: “Cảnh sát, năm đó khi tôi mở xưởng quần áo, ngoại trừ các thương hiệu nước ngoài chúng tôi còn làm dây chuyền sản xuất cho các thương hiệu trong nước, nhân tiện thỉnh thoảng xưởng chúng tôi làm thêm một đợt hàng để kiểm tra số lượng hàng, nếu kiểm tra đủ tiêu chuẩn thì lô hàng này sẽ được gửi cho một số thương nhân Taobao như đơn đặt hàng ban đầu. Danh sách mà nhà xưởng chúng tôi thường hợp tác đều ở trên giấy.”

Lưu Văn đại khái là một người rất có trật tự, trên giấy đều viết ra tên khách hàng, nhãn hàng và phương thức hợp tác, bọn Chu Nguyên vừa xem là có thể hiểu ngay.

Lúc bọn họ đang xem danh sách, Phương Vi Vi bưng một bình trà lại đây, châm nước trà cho bọn Chu Nguyên.

Không biết có phải là do lo lắng quá hay không, tay run lên làm đổ nước trà, suýt chút nữa thì đổ lên tay Chu Nguyên.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Chu Nguyên còn chưa phản ứng lại thì đã nghe “bang” một tiếng, Lưu Văn tát một cái lên mặt Phương Vi Vi, âm thanh lớn đến mức khiến người đã từng trải qua những sự việc lớn như bọn Thẩm Duệ cũng phải nhíu mày.

Lưu Văn chửi ầm lên: “Bà làm chuyện gì cũng vô dụng, thiếu chút nữa là làm phỏng cảnh sát, còn không mau xin lỗi.”

Phương Vi Vi bị tát một cái, che mặt có chút xấu hổ và nhục nhã, bà ta trừng mắt nhìn Lưu Văn: “Lưu Văn, ông đừng quá đáng!”

“Còn dám cãi lại sao, hiện tại cô thấy chân tôi bất tiện nên bắt đầu ngồi lên trên đầu phải không? Để cho cô làm bà chủ nhà họ Lưu cô còn không biết mang ơn, sớm hay muộn cũng có một ngày tôi đuổi cô đi.” Lưu Văn mắc bệnh nhiều năm, tính tình rất hung bạo.

Đối với người ngoài thì ôn hòa điềm đạm giống như người thành thật. Đối với vợ của mình thì xem như là cái túi khí, vừa đánh vừa mắng, khiến người ta không nói nên lời.

Thẩm Duệ và Chu Nguyên liếc nhau, Thẩm Duệ nhíu mày nói: “Ông Lưu, có việc gì từ từ nói, đánh chửi vợ là bạo hành gia đình, bà Lưu nếu tố cáo ông thì chắc chắn sẽ ly hôn…”

Lưu Văn không để bụng, cũng không tức giận với lời nói của Thẩm Duệ, nói: “Bà ta không dám ly hôn.”

“Bà Lưu, bà…”

Thẩm Duệ còn chưa nói xong thì Phương Vi Vi trừng mắt liếc nhìn bọn Thẩm Duệ một cái, dường như là trách cứ bọn họ xen vào việc của người khác, khóc lóc chạy lên lầu. Hai vợ chồng làm trò trước mặt cảnh sát, đây cũng là lần đầu Thẩm Duệ thấy được cảnh này, thật là có thêm kiến thức.

Nhưng Lưu Văn nhìn Phương Vi Vi lên lầu thì càng tức giận, nếu như không phải chân không tiện thì Thẩm Duệ cảm thấy ông ta rất có khả năng xông lên đánh Phương Vi Vi. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Lưu Văn thở gấp mắng to: “Người đàn bà đê tiện kia lại làm ra vẻ, động một chút là khóc.”

Thẩm Duệ muốn nói đây là vợ ông, có chuyện gì từ từ nói, làm người không được sao?

Nhưng lời tới bên miệng rồi chưa kịp nói ra thì tiếng mở cửa vang lên, một nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi đeo cặp sách đi từ ngoài cửa vào, nhìn thấy bọn Chu Nguyên thì sửng sốt, một lát sau khom lưng gật đầu với bọn họ, sau đó đi lên một căn phòng ở trên lầu.

“Ôi, Lưu Nham, sao con lại về sớm như vậy, còn chưa tới thời gian tan học sao?” Giọng điệu của Lưu Văn đã mềm mỏng đi rất nhiều.

Cô gái nhỏ trả lời ông ta trước khi đóng cửa: “Con đau bụng nên xin nghỉ học về nhà.”

“Đau bụng?” Lưu Văn có chút lo lắng: “Nói Phương Vi Vi đưa con đi bệnh viện xem sao.”

Giọng điệu của Lưu Nham không tốt, cứng rắn nói: “Con không cần bà ta đưa đi bệnh viện.”

Nói xong lời này, cô gái nhỏ đóng cửa lại.

Đối thoại này của hai cha con làm bọn Chu Nguyên nghe thấy mơ mơ hồ hồ, Lưu Văn móc điện thoại di động ra nói: “Con gái tôi đau bụng, bà đưa nó đi bệnh viện khám bác sĩ, xuống dưới nhanh lên.”

Cúp điện thoại, cửa phòng lầu hai mở ra, Phương Vi Vi im lặng đi xuống, có chút không tình nguyện gõ cửa phòng Lưu Nham: “Nham Nham, mở cửa.”

Rõ ràng là Lưu Nham ở trong phòng nhưng cho dù Phương Vi Vi ăn nói khép nép ra sao thì Lưu Nham cũng không đáp lại một tiếng.

Đứa nhỏ này chắc không phải là con ruột?

Thời điểm Thẩm Duệ nghĩ như vậy thì Lưu Văn đã hướng về phía phòng Lưu Nham nói to: “Lưu Nham nếu con không muốn ra thì tháng sau sẽ hủy bỏ đi đến nhà mẹ con bên kia, ngoan ngoãn ở nhà học lễ nghi.”

Lời nói này giống như có ma lực, trong nháy mắt cửa được mở ra, Lưu Nham hung tợn mà nhìn Phương Vi Vi, thở phì phì dẫn đầu đi ra cửa.

Sau khi Chu Nguyên nghe được Lưu Văn nói câu nói kia thì nheo hai mắt lại. Lưu Nham không phải con gái Phương Vi Vi mà bà ta là mẹ kế?

“Ông Lưu, mạo muội hỏi một câu, vợ hiện tại của ông là vợ hai sao?” Chu Nguyên hỏi.

Lưu Văn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nhà máy đóng cửa vào năm năm trước, xin hỏi ông Lưu, lúc ấy ông đã kết hôn với bà Phương chưa?” Chu Nguyên hỏi tiếp.

Mấy vấn đề này có chút vượt thẩm quyền, Thẩm Duệ cảm thấy tính tình Lưu Văn không ổn định, giống như bom hẹn giờ, có khả năng không trả lời bọn họ.

Nhưng mà Lưu Văn giữ mặt mũi rất tốt, trước mặt người ngoài luôn nỗ lực sắm vai nhân vật người thành thật, cũng không kiêng dè, nói: “Không có, ba tháng sau khi đóng cửa nhà máy thì mới kết hôn với Phương Vi Vi.”

Chu Nguyên gật gật đầu, tiếp tục dò hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, trước khi nhà máy đóng cửa thì ông ly hôn với vợ trước đúng không?”

“Không, cảnh sát, tôi nói lời thật với anh, chính là bởi vì ly hôn với bà ấy mà nhà máy mới đóng cửa.” Lưu Văn không mấy vui vẻ khi nói về vợ trước, mặt âm trầm nói: “Sau khi ly hôn bà ấy lấy đi phần lớn tài sản, vì vậy tài chính của nhà máy tạm thời không xoay sở được, chỉ có thể đóng cửa.”

Chu Nguyên gật đầu, không hỏi vấn đề khác.

Bởi vì đến thời điểm Lưu Văn phải uống thuốc nên Chu Nguyên và Thẩm Duệ rời khỏi nhà họ Lưu.

Mới ra khỏi nhà họ Lưu, Chu Nguyên nói Thẩm Duệ gọi điện thoại cho Hứa Tiếu Ca để điều tra vợ trước của Lưu Văn.

Trên đường trở về cục, Chu Nguyên nhận được tin tức điều tra của Hứa Tiếu Ca:

Vợ trước của Lưu Văn: Lý Thái Hoa

Tuổi: 56 tuổi

Mười lăm năm trước sau khi sinh con, tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tử cung.

Mười năm trước, vì căn bệnh ung thư vú, phải phẫu thuật cắt bỏ vú.



Năm năm trước di dân đi Australia.

Nhìn tư liệu của Lý Thái Hoa, khóe miệng Chu Nguyên giơ lên, cậu nhẹ giọng nói: “Xác định nhân vật mục tiêu.”

Thẩm Duệ nhìn thần thái lộ ra trong mắt của Chu Nguyên, mỉm cười hỏi: “Kế tiếp là muốn dẫn rắn ra khỏi hang sao?”

Chu Nguyên nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói: “Đúng vậy.”

Mấu chốt chính đã xuất hiện, bây giờ cần phải kết nối tất cả các chi tiết nhỏ đang có.

Anh em phòng điều tra hình sự lại một lần nữa ngồi ở trong phòng hội nghị.

“Sếp, hiện tại có một vấn đề mấu chốt, tại sao Lý Thái Hoa lại tiếp xúc với Dương Tuyết? Dương Tuyết từng làm việc ở nhà máy, nhà máy nơi Dương Tuyết làm việc là một nhà máy sản xuất thủy tinh.”

Thẩm Duệ thấp giọng nói: “Cha mẹ Lâm Như Huy mở một nhà máy, đúng là nhà máy thủy tinh.”

Hai giờ trước, sau khi rời khỏi nhà Lưu Văn, Thẩm Duệ và Chu Nguyên muốn đi đến công ty chuyển phát nhanh để gặp Lưu Linh, bạn của Dương Tuyết.

Từng gặp qua lúc trước ở phòng thẩm vấn, cho nên Lưu Linh cũng biết bọn Chu Nguyên xuất hiện ở công ty mình là vì cái gì, xin nghỉ phép, đi cùng bọn Chu Nguyên đến tiệm ăn vặt kế bên công ty chuyển phát nhanh, tìm một nơi để ngồi xuống.

Chu Nguyên hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô Lưu, lúc trước cô có nói qua là từng làm việc chung với Dương Tuyết ở nhà máy, đó là nhà máy gì?”

Lưu Linh dường như không cần nghĩ ngợi gì mà nói: “Nhà máy thủy tinh, gọi là Lưu Li Phường.”

Cha mẹ Lâm Như Huy là Lâm Hùng và Vương Như kinh doanh một nhà máy, chính là Lưu Li Phường.

Nhưng mà làm Dương Tuyết thay đổi là việc cô làm ở quán cà phê.

Trước đó đã liên hệ với chủ quán cà phê, bởi vì vẫn không liên hệ được với ông chủ nên ở vào cục diện xấu hổ khi manh mối bị cắt đứt.

Thẩm Duệ đã nhờ các anh em ở bộ công thương giúp đỡ điều tra thông tin pháp nhân của quán cà phê.

Dựa vào thông tin pháp nhân, Chu Nguyên bọn họ đi đến một thôn ở thành phố Thanh Châu.

Thời điểm bọn họ nhìn thấy địa chỉ còn nghĩ bạn bè cung cấp sai thông tin rồi, sau khi tới địa điểm mục tiêu thì cảm giác sai này càng mãnh liệt.

Lần theo địa chỉ nhà, bọn họ tìm được một căn nhà với những bức tường bên ngoài bong tróc thành từng mảng.

Sau khi gõ cửa, một bà lão bảy tám chục tuổi ra mở cửa, nhìn thấy bọn Chu Nguyên thì vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Các anh là ai?”

Túi trái cây mà Thẩm Duệ mang theo đã có tác dụng, anh tiến lên một bước, đưa túi trái cây ra rồi nói: “Dì ơi, chúng tôi tới tìm Lý Phương.”

Vốn dĩ bà lão đang muốn duỗi tay nhận lấy túi trái cây nhưng nghe được Thẩm Duệ nói vậy thì lập tức lùi tay về, vẻ mặt kinh hoàng nhìn anh: “Các anh là ai? Tới tìm Phương Phương nhà chúng tôi làm gì?”

Đứng ở cửa nói chuyện không hay nhưng bà lão không bằng lòng nhường đường cho bọn họ vào, đành phải đứng ở cửa nhẹ giọng nói chuyện, Thẩm Duệ lộ ra vẻ mặt phúc hậu và nụ cười vô hại, nói: “Dì à, chúng tôi là cảnh sát.”

Người bình thường khi nghe nói đến cảnh sát thì sẽ lập tức lo lắng đứng thẳng.

Nhưng bà lão này không phải là người bình thường, sau khi nghe được chữ “cảnh sát” thì thân thể nhanh nhẹn không giống như một người già quay người về phòng, tiện tay đóng cửa kêu loảng xoảng một tiếng.

Thiếu chút nữa đập mũi vào ván cửa, vẻ mặt Thẩm Duệ mê man quay đầu nhìn Chu Nguyên: “A Nguyên, tôi nhìn rất đáng sợ sao?”

“...” Chu Nguyên kéo anh ra phía sau, tự mình đi gõ cửa: “Dì ơi, chúng tôi lại đây là muốn nhờ dì tư vấn chút chuyện, nếu dì không muốn mở cửa cũng được, chúng tôi sẽ đứng ở cửa hỏi, pháp nhân của tiệm cà phê Hoa Hướng Dương là Lý Phương, xin hỏi ông chủ của tiệm cà phê Lý Phương là ai?”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play