Lưu Thải Hồng bởi vì trí lực có vấn đề nên đi học được mấy năm thì Lưu Quân cũng không có tiền đưa cô ấy đi học ở trường đặc biệt, chỉ có thể chăm sóc ở nhà.
Những đứa trẻ xung quanh khu phố mỗi ngày đều đi học tan học ngang qua cửa sổ nhà mình, Lưu Thải Hồng đều mở ra cửa sổ nhìn, trong lòng rất hâm mộ.
Lưu Quân trước kia ở trong công trường gần đại học Thanh Châu, khi đó thân thể vợ ông không được tốt nên ông ta đã đưa Lưu Thải Hồng đi cùng.
Đứa bé kia lại ngồi xổm trước cổng trường đại học nhìn chằm chằm người ta.
Nghĩ đến đây, Lưu Quân lại nhớ tới bộ dáng cười ngớ ngẩn của nhóc con nhà mình, cố kìm lại nước mắt nhưng rốt cuộc cũng ào ra như vỡ đê.
“Chú Lưu…” Hứa Tiếu Ca tay chân loạn xoạn lấy khăn giấy.
Lưu Quân sống nhiều năm như vậy, Lưu Thải Hồng đi lâu như thế thì trong lòng ông rõ ràng biết con bé ngốc không về được, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không đời này luôn có một người treo ở trong lòng ông, không lên không xuống được, rất đau đớn.
“Cảnh sát, tôi không có yêu cầu gì khác, tôi chỉ muốn biết tin tức của con bé nhà tôi.” Lưu Quân bỗng nhiên “Bùm” một tiếng quỳ xuống: “Tìm được rồi thì nói cho tôi một tiếng, tôi đưa nó về nhà.”
Câu nói cuối cùng kia khiến người ở trong phòng đều im lặng.
Thẩm Duệ đỡ Lưu Quân lên, vỗ bả vai ông, vẻ mặt kiên định thấp giọng nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ giúp chú tìm cô ấy. Nhưng thật ra, hy vọng chú nên giữ gìn sức khỏe hơn.”
Lưu Quân rưng rưng gật đầu.
Đoàn người im lặng ra khỏi thôn, Chu Nguyên nói: “Đi đại học Thanh Châu.” Cuối cùng, cậu dừng lại một chút, phân phó Thẩm Duệ, cậu nói: “Thẩm Duệ, hiện tại anh mang một đội đi đến bên ngoài nơi công ty bảo hiểm Trâu Thu Linh nằm vùng, chờ mệnh lệnh bên này của tôi.”
Kế hoạch đột ngột này khiến Thẩm Duệ nhíu mày lại: “Cậu mang ai đi đại học Thanh Châu.”
Chu Nguyên thật sự muốn nói chính mình là được nhưng cậu biết Thẩm Duệ sẽ không đáp ứng yêu cầu như vậy nên nhẹ giọng nói: “Ngụy Nhung.”
Thẩm Duệ im lặng một lát rồi ngừng xe ở ven đường, lôi kéo Hứa Tiếu Ca xuống xe, nói với Ngụy Nhung: “Mao Nhung Nhung, cô lái xe.”
Nhân nhiệm vụ lúc nguy hiểm, áp lực của Ngụy Nhung rất lớn.
Thẩm Duệ gật đầu với cô ấy: “Chú ý an toàn, tôi lập tức liên hệ với cảnh sát gần đại học Thanh Châu để hỗ trợ các cô.”
Ngụy Nhung gật đầu: “Rõ.”
Xe chạy tới, Thẩm Duệ đang đứng ở ven đường chờ xe, lại chạy tới, gõ cửa sổ chỗ Chu Nguyên, kéo cửa sổ xuống, Thẩm Duệ nói: "Lời nói vừa rồi của tôi có nghe hay không?”
Chu Nguyên sửng sốt, có chút ngây ngốc mà nhìn anh: “?”
“Chú ý an toàn.” Vẻ mặt Thẩm Duệ nghiêm túc mà lặp lại: “Có nghe hay không?”
Chu Nguyên chớp chớp mắt, gật đầu.
Thẩm Duệ kiên trì: “Tôi hỏi cậu phải trả lời, cậu gật đầu làm gì?”
Ngụy Nhung: “???”. Sếp làm sao mà lại giống như mẹ vậy.
Hứa Tiếu Ca: “???”. Da mặt của sếp thật sự đủ dày để chắn ánh sáng.
Chu Nguyên bất đắc dĩ: “Nghe được, sẽ chú ý an toàn.”
Thẩm Duệ lúc này mới vẫy tay, ý bảo Ngụy Nhung có thể điều khiển xe rời đi.
Ngụy Nhung chưa bao giờ đơn độc ở một mình với Chu Nguyên, hai người ở chung một chỗ khiến cô ấy có chút không được tự nhiên, cô cười gượng một tiếng rồi hỏi: “Đội trưởng Chu, tôi thật sự không rõ vì sao anh lại để sếp đi nằm vùng Trâu Thu Linh?”
Một số người chỉ cần nói câu mở đầu là có thể rõ ràng hiểu ý chính của ban, đó là những người hiếm có khó tìm. Có người thì phải chỉ điểm từng bước mới có thể hiểu suy nghĩ của bạn.
Ngón trỏ gõ gõ trên cửa sổ xe, phát ra âm thanh “bang bang”, một tay Chu Nguyên chống ở cửa sổ xe, ánh mắt trước sau vẫn hướng về phong cảnh đang chuyển động bên ngoài cửa sổ, cậu nói: “Hứa Tiếu Ca bị theo dõi, nghi phạm đã dùng son môi để vẽ thi bất khiếu lên cửa kính tầng hai chung cư nhà cậu ấy.”
Ngụy Nhung “ừ ừ” đáp: “Sao đó thì sao?”
“Có thể mọi lúc đều mang theo son môi thì đại khái chỉ có thể là phụ nữ.” Chu Nguyên giải thích: “Và trong số ba chiếc xe chúng ta đã kiểm tra từ tuyến đường đến công viên Thâm Lâm thì hai trong số họ có nghề nghiệp có thể liên quan."
“Giáo viên giải phẫu đại học y Thanh Châu, cô nghe thấy cái tên này thì cảm giác đầu tiên là gì?” Chu Nguyên hỏi.
Ngụy Nhung vốn dĩ chỉ nghĩ muốn yên tĩnh nghe giảng giải, không nghĩ tới Chu Nguyên vứt vấn đề này cho cô, khẩn trương mà nói: “Thường xuyên giải phẫu thi thể, giống với pháp y Dương?”
“Nếu cô nghe về một nhân viên bán bảo hiểm luôn đứng số một trong lĩnh vực bảo hiểm bệnh hiểm nghèo?” Chu Nguyên hỏi.
Ngụy Nhung đau đầu, cô mua bảo hiểm bệnh hiểm nghèo cho bản thân, chủ yếu là để phòng bệnh, Trâu Thu Linh bán được hàng có lẽ là do tài ăn nói lợi hại của cô ta.
Chu Nguyên lắc đầu, cậu nói với Ngụy Nhung: “Nếu một người đẩy mạnh tiêu thụ băng keo cá nhân, bán cho cô băng keo cá nhân mà cô không cần ngay bây giờ, cô có mua chúng không?”
Ngụy Nhung lắc đầu, không va đập bị thương, mua băng keo cá nhân tới để dưới đáy hòm sao?
“Nếu người đó mới vừa giới thiệu cách đây không lâu, cô quay đầu rời đi thì té bị thương, cô sẽ còn từ chối mua sao?” Chu Nguyên nhẹ giọng nói, nhưng lại đâm vào tim Ngụy Nhung như búa bổ.
Chính lúc này, cô mới chợt hiểu tại sao Chu Nguyên lại yêu cầu Thẩm Duệ đi nằm vùng chỗ Trâu Thu Linh.
Giá sử thầy giải phẫu Trương Hạc cùng Trâu Thu Linh quen biết và có mối quan hệ thân thiết, như vậy có một loại khả năng này hay không, Trâu Thu Linh vì muốn bán bảo hiểm cho nên đã tạo ra sự hoang mang về “cuộc sống” ở một nhóm khách hàng nào đó, từ đó mua bán bảo hiểm.
Nhưng mà Ngụy Nhung mới nói phỏng đoán này ra thì Chu Nguyên liền phủ nhận một nửa suy nghĩ của cô.
Chu Nguyên nói: "Thay vì khiến người khác hoảng sợ thì nếu làm cho người ta được lợi thì càng dễ dàng mắc câu hơn.”
Người bình thường mua bảo hiểm bệnh hiểm nghèo ngoại trừ việc họ tự cảm thấy cần thiết thì đại đa số các gia đình gặp khó khăn trong việc chi trả cho loại bảo hiểm thương mại này và sẽ chỉ chọn mua khi họ cảm thấy rằng nó là "bắt buộc".
Mà loại “bắt buộc” này đa phần đều chịu ảnh hưởng từ bạn bè người thân và hàng xóm.
Giống như mấy hộ gia đình trong một khu bị bệnh gì đó mà chết đi, lúc này mấy gia đình hàng xóm sẽ có tâm lý: “Làm sao bây giờ, tôi cũng sợ bị như vậy.” Vì vậy, sẽ suy nghĩ về các vấn đề bảo hiểm mà trước đây không nghĩ đến nhiều.
Chu Nguyên nghĩ rằng vụ án này Trâu Thu Linh chắc hẳn là tiến hành ở một nhóm “người giàu có” nào đó rồi mua bán bảo hiểm, người giàu có mua bảo hiểm thì định mức giao dịch càng lớn, nhân viên bán bảo hiểm có thể đạt được càng nhiều.
Giống như cùng một người bán bảo hiểm, khả năng bán cho người giàu một phần thì tương đương với người bình thường mua một trăm phần.
Đây là chênh lệch “cùng chất nhưng không cùng lượng”.
Người giàu đôi khi là một vòng tròn nhỏ hẹp, bạn nói một lời, những người khác sẽ nghe theo mà mua.
Chu Nguyên ngẫm nghĩ một lúc và cho rằng điều có thể kích hoạt “hiệu ứng” này là Trâu Thu Linh và những người giàu có đó đã lập một hợp đồng bí mật, chẳng hạn như “Nếu con cái hoặc người thân, bạn bè của bạn mắc một căn bệnh nào đó và cần sử dụng nội tạng, chúng tôi sẽ có thể cung cấp cho bạn trước.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Nếu giả thiết này được thiết lập thì tất cả sự việc liền có vẻ hợp tình hợp lý.
Ngụy Nhung nghe được thì cảm thấy có chút kinh ngạc, không để ý đã đi đến cửa trường đại học Thanh Châu.
Mới vừa xuống xe thì thấy một người đàn ông với bề ngoài sang trọng đứng ở cửa trường đại học dường như đang chờ người nào đó, Ngụy Nhung nhịn không được nhìn người đó vài lần.
Bỗng nhiên người đàn ông đó quay đầu nhìn lại đây, khi nhìn đến Chu Nguyên thì con ngươi co rút lại, chân dài bước đến chỗ cậu.
“Đội trưởng Chu, anh quen người này?” Ngụy Nhung nhìn người đàn ông càng ngày càng gần, có chút lo lắng.
Nhìn Diêm Kiêu đi tới, Chu Nguyên gật đầu với anh ta: “Lấy được sổ ghi chép về việc sử dụng xe chở xác và camera giám sát đại học y chưa?”
Diêm Kiêu đưa cho Chu Nguyên một cuốn sổ ghi chép và một máy tính bảng và gật đầu lịch sự với Ngụy Nhung.
“Anh xem qua chưa?” Chu Nguyên hỏi.
Diêm Kiêu gật đầu: “Có vấn đề.”
Từ lúc ra khỏi nhà Lưu Quân, Chu Nguyên đã gửi tin nhắn cho Diêm Kiêu nhờ anh ta hỗ trợ điều tra sổ ghi chép về việc sử dụng xe chở xác và camera giám sát khoa y của đại học Thanh Châu, thời gian xe chạy đến cửa trường đại học Thanh Châu không quá một giờ, tất cả đều làm xong.
Diêm Kiêu là một trong những giám đốc của đại học Thanh Châu, có nghĩa là phần lớn trường đại học này là từ tiền của anh ta, vì vậy anh ta rất dễ dàng lấy được một camera giám sát trong làng đại học.
Chu Nguyên lấy trong cặp ra một ít giấy phác thảo đưa cho Diêm Kiêu, sau khi Diêm Kiêu mở ra liếc mắt nhìn, nhướng mày: “Sau khi tôi xem qua rồi lại nói.”
Chu Nguyên không phản đối, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một cảnh sát chạy vào cổng trường, cậu nói Ngụy Nhung ngăn cản bọn họ lại, hỏi Diêm Kiêu: "Anh có cách gọi Trương Hạc đến văn phòng của anh được không?"
“Cậu muốn làm dơ văn phòng của tôi?” Diêm Kiêu vừa giỡn vừa nói rồi móc điện thoại ra gọi viện trưởng khoa y, nói viện trưởng đi kêu Trương Hạc đến văn phòng của anh ta.
Diêm Kiêu nói: “Trực tiếp kêu anh ta đến văn phòng tôi quá dễ dàng nhận thấy, người có đầu óc đều rõ ràng, tôi bỗng nhiên kêu anh ta đến thì nhất định không có chuyện tốt.”
Cho nên anh ta sắp xếp viện trưởng, đối với Trương Hạc thì viện trưởng chỉ lớn hơn một bậc tương đương với cấp dưới trực thuộc, Trương Hạc sẽ chỉ nghĩ tìm anh ta vì chuyện giảng dạy mà sẽ không có vẻ đột ngột bứt dây động rừng.
Ngụy Nhung đi theo phía sau bọn họ, nghe bọn họ nói chuyện bỗng nhiên có áp lực thật lớn, người thông minh cùng người thông minh nói chuyện, có đôi khi giống như đánh đố, nghe thiếu một câu mà giống như là nghe thiên thư.
Nhưng mới đi được một nửa, di động của Diêm Kiêu bỗng nhiên vang lên, sau khi anh ta nhận điện thoại thì đừng yên.
Diêm Kiêu có chút tiếc nuối mà nói: “Trương Hạc không ở trường học.”
Chu Nguyên nhíu mày.
Di động Diêm Kiêu truyền đến âm thanh tin nhắn, anh ta click mở nhìn rồi chuyển tiếp đến di động của Chu Nguyên.
Một lát sau, di động Chu Nguyên có âm báo tin nhắn, Diêm Kiêu nâng cằm rồi nói: "Địa chỉ đã được gửi đến điện thoại di động của cậu."
Không cần nói những lời khách sáo, Chu Nguyên xoay người đang định rời đi, Diêm Kiêu đã gọi cậu lại: “Khi nào ăn cơm với tôi?”
Chu Nguyên ngẩn người, cười khẽ nói: “Sau khi chuyện này kết thúc, có thời gian thì ăn một bữa cơm.”
Ngụy Nhung bị hai người đàn ông sáng chói kia xem như không khí mà phớt lờ, cô cảm thấy có chút ấm ức, cô lén lút lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hai người họ, tính toán chờ lúc vụ án này kết thúc thì sẽ bí mật báo cáo với sếp!
Nhưng có lẽ cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều, quên tắt đèn flash khi chụp ảnh, “răng rắc” một tiếng chào đón ánh nhìn chăm chú của bọn họ. Chu Nguyên hơi nheo mắt lại nhìn Ngụy Nhung.
Ngụy Nhung có tật giật mình mà rụt cổ lại, cô ấy cho rằng sẽ khiến cô ấy xóa ảnh chụp đi nhưng Chu Nguyên chỉ xua tay, dặn dò: “Ngụy Nhung, cô gọi điện thoại cho Thẩm Duệ, nói anh ấy đến số 805, tầng tám, khu hai tòa nhà Nhạc Phúc thu lưới.”
Ngụy Nhung nhận lệnh, nhưng mới vừa quay số điện thoại đi ra ngoài, liền cảm thấy đầu “loảng xoảng” một tiếng như bị sét đánh, cô ấy không thể tưởng tượng mà nói: “Khu nhà Nhạc Phúc còn không phải là khu nhà mà mọt sách sống sao?”
“Ừ.” Chu Nguyên đáp.
“Phòng 805 còn không phải là phòng sát vách phòng của mọt sách sao?”
“Ừ.” Chu Nguyên gật đầu.
Mọi thứ dường như đã được định sẵn, một vòng nối một vòng lồng vào nhau, chỉ cần bạn tháo gỡ một liên kết, tất cả các liên kết đều có thể được giải quyết!
App TYT & Ý Hiên Các team