Nhà của Tiền Đông ở thành phố B là một căn nhà ba tầng. Nhà trông rất mới, chắc hẳn mới xây cách đây không lâu. Thẩm Duệ cùng Mã Siêu đi theo Từ Xuân Hoa vào buồng trong, vào cửa liền thấy ảnh của cậu bé dán trên tường.

Ảnh lưu niệm từ lúc đứa bé mới vừa bi bô tập nói tập bò, đến khi tiểu học đeo khăn đỏ dưới cờ. Cả sảnh cứ như buổi triển lãm ảnh tư nhân, triển lãm cuộc đời của Tiền Đông từ nhỏ đến trưởng thành.

Chỉ cần nhìn qua là thấy, đó là một cậu bé thanh tú.

Nhưng chính giữa sảnh lại treo bức di ảnh cực lớn của Tiền Quân, liếc mắt thôi đã trực diện với đôi mắt ấy, cứ như cậu ta âm trầm nhìn chằm chằm vào ba người xông vào bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng của mình.

Lần cuối cùng cô ta đến đây là khi Tiền Đông trở về, sau khi anh ta đi thành phố Thanh Châu, cô ta cũng chưa từng quay lại. Dù sao thì cô ta cũng đã ly hôn với Tiền Đông, đứa nhỏ, liên hệ duy nhất giữa hai người, cũng không còn.

Lúc biết đứa nhỏ nhảy lầu chết, Từ Xuân Hoa đã khóc rất nhiều, cô ta cảm thấy tất cả đều là lỗi của Tiền Đông. Cho dù anh ta qua bên kia công tác thì cũng không nên mang Quân Quân theo, nếu để Quân Quân ở lại chỗ của cô ta thì chuyện này đã không xảy ra rồi.

Giờ có kêu trời kêu đất cũng chẳng thay đổi được gì. Nghe tin Tiền Quân chết, ba mẹ có tuổi của Tiền Đông tức giận đến mức phải nhập viện. Hôm ấy, cô ta đi thăm bệnh, bị hai ông bà tóm được, nói trước kia cô ta không kêu gào muốn ly hôn thì Tiền Đông đã không phải lo Quân Quân không có ai chiều cố mới đưa đi theo đến thành phố Thanh Châu.

Những lời đó làm lòng Từ Xuân Hoa như nổi lửa, đau đến không thở nổi. Sau khi trở về, cô ta nghĩ dựa vào đâu mà hai ông bà lại mắng mình như vậy. Năm đó là Tiền Đông ngoại tình trước, một lần, hai lần, năm lần bảy lượt. Cô ta nhẫn nhịn chỉ để đổi lại việc anh ta ngoại tình quá đáng hơn. Chỉ cần là người phụ nữ bình thường cũng không muốn ở lại để chịu khinh bỉ.

Lúc này, Từ Xuân Hoa đột nhiên nhìn thấy di ảnh của con trai, cuộc đời ngắn ngủi của cậu bị dừng lại ngay lúc ấy, sự áy náy lại lần nữa trồi lên như cắt da cắt thịt, mũi cay cay, nước mắt ào ào rơi xuống.

Thấy Từ Xuân Hoa đột nhiên bật khóc, Mã Siêu hơi bất ngờ, cậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Duệ, dùng ánh mắt hỏi anh phải làm sao bây giờ.

Thẩm Duệ nhìn Từ Xuân Hoa, anh vốn không phải kiểu người giỏi an ủi người khác. Anh nhướng mày, cuối cùng vẫn lấy giấy đưa cho Từ Xuân Hoa, hạ giọng nói: "Xin chia buồn."

Giọng nói của anh kéo Từ Xuân Hoa ra khỏi nỗi buồn của mình, cô ta nhớ đến đây là có việc cần làm, cô ta nhận lấy giấy lau nước mắt, chuẩn bị đưa mấy người Thẩm Duệ lên tầng.

Phòng của Tiền Đông ở tầng hai, nhưng vừa đi tới cầu thang, bọn họ đã bị tiếng "tích tắc" đều đặn làm choáng váng, Mã Siêu đập cánh tay của Thẩm Duệ, mở miệng nói không tiếng hỏi Thẩm Duệ đây là tình huống như thế nào.

Thẩm Duệ nhún vai, thấy Từ Xuân Hoa cũng hoang mang.

Một căn nhà bỏ trống đã lâu, cửa sổ cũng bị khóa chặt, nhưng lại nghe thấy tiếng động lạ từ tầng hai, Từ Xuân Hoa là phụ nữ, lá gan bé hơn mấy người Thẩm Duệ một chút, khuôn mặt cô ta tái đi vì sợ hãi., vội vàng nhìn mấy người Thẩm Duệ.

"Đây……"

Thẩm Duệ ra hiệu cho Từ Xuân Hoa đi sau mình rồi dẫn đầu lên tầng hai.

"Tiếng động phát ra từ trong phòng của Tiền Đông!" Từ Xuân Hoa đi theo sau Thẩm Duệ, cô ta bật thốt lên sau khi nghe rõ nơi phát ra âm thanh.

Mã Siêu lập tức rút súng, cậu và Thẩm Duệ một trái một phải áp sát vào cửa phòng của Tiền Đông. Thẩm Duệ ghé sát tai vào cửa, phát hiện âm thanh đúng là phát ra từ phòng của Tiền Đông, anh ra ám hiệu yểm hộ với Mã Siêu rồi mở cửa xông vào.

Căn phòng trống rỗng không một bóng người.

"Không có ai, tiếng động phát ra từ một cái hộp sắt." Thẩm Duệ nói.

Thấy trong phòng bình thường, Từ Xuân Hoa thở phào nhẹ nhõm, cô ta phản ứng lại Thẩm Duệ nói tiếng động phát ra từ hộp sắt, vì vậy cô ta lập tức bước vào phòng, quả nhiên thấy một cái hộp sắt ở trước bàn trang điểm.

Cô ta nói: "Tiền Đông nói với tôi là cái hộp có in hình chuột Mickey này,"

"Này Thẩm Duệ, không có bom đâu đúng không?" Mã Siêu lùi ra sau một bước, cậu rất trân trọng mạng sống của mình. tuy phá án rất quan trọng nhưng mất mạng thì có nhiều vụ án hơn nữa cũng không phá được. Khi gặp nguy hiểm thì phải đảm bảo an toàn tính mạng trước đã rồi hẵng bàn về vụ án.

Thẩm Duệ quay đầu lại, trợn mắt trắng: "Cậu đã từng thấy quả bom nào để mấy tháng rồi vẫn không nổ chưa?"

Vừa nói, anh vừa ngồi xổm xuống quan sát cái hộp. Từ bên ngoài không thể biết được tình huống bên trong hộp, nhưng anh cảm thấy bom tự làm đều tương đối lớn và không thể nhét vừa trong một cái hộp to bằng bàn tay thế này được. Tạm thời có thể loại trừ khả năng có bom, Thẩm Duệ vẫn không yên tâm nên bảo Mã Siêu và Từ Xuân Hoa ra khỏi phòng, bản thân thì nhẹ nhàng mở hộp sắt ra.

Lúc anh mở hộp ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một tờ giấy màu vàng quen thuộc, bên trên có một ký hiệu nhỏ, anh đã từng nhìn thấy ký hiệu đó ở hiện trường tử vong của Lý Thế Mậu và Tiền Đông.

Chu Nguyên gọi tờ giấy màu vàng có ký hiệu này là Thiệp mời đồng.

Thẩm Duệ lấy Thiệp mời đồng ra, lật lại nhìn qua đã bị nội dung bên trên làm kinh ngạc.

Ngày 10 tháng 7 năm 2005, Lý Thế Mậu uống say, làm bẩn con gái của mình, sau đó không biết hối cải, hay kiềm chế bản thân mà bùng phát thú tính, ông ta đã nhiều lần cưỡng hiếp con gái mình là Lý Phương, khiến cô ta phải phá thai nhiều lần, không bằng cầm thú.

Ngày 15 tháng 8 năm 2007, một công ty bất động sản mà Lý Thế Mậu kiềm giữ cổ phần có hai công nhân chết do một vụ tai nạn, ông ta dung túng nhân viên dưới trướng mình cố ý cướp đoạt tiền bồi thường của gia đình công nhân, khiến gia đình họ cửa nát nhà tan, khổ không thể tả.

……

Ngày 2 tháng 11 năm 2016, Lý Thế Mậu dung túng con trai mình bạo lực học đường với đám học sinh Tiền Quân, nhận được khiếu nại từ giáo viên. Ông ta biết con trai mình với mấy đứa bạn heo chó không bằng thi bạo bạn cùng trường. Chúng ép Tiền Quân uống nước tiểu, đốt tóc cậu ta, còn cởi quần cậu ta ra chụp ảnh, uy hiếp muốn phát ảnh trần truồng của cậu ta khắp trường. Dù bị cảnh cáo, ông ta vẫn nói với con trai rằng việc đó không có gì to tát cả, ông ta có tiền. Cuối cùng, Tiền Quân đã nhảy lầu tự sát, Lý Thế Mậu đã quyên góp cho trường 30 triệu, yêu cầu hiệu trưởng nhà trường áp việc này xuống xuống.

……

Nhìn đến đây, Thẩm Duệ nhíu chặt mày, anh lập tức lấy điện thoại di động ra chụp tờ Thiệp mời đồng này, gửi cho Chu Nguyên.

Về vụ án của Lý Thế Mậu, họ đã tìm được động cơ gây án của Tiền Đông, nhưng Lý Thế Mậu chết trong căn phòng kín ở nhà. Tuy Tiền Đông hận ông ta thế nào đi nữa, nếu không có thiên thời địa lợi nhân hòa thì cũng rất khó tìm được cơ hội ra tay.

Mà Lý Phương chính là điểm đột phá. Nếu trước kia Hứa Tiếu Ca điều tra ra ký lục phá thai ở bệnh viện đã suy đoán ra một khả năng, thì liệu tờ Thiệp mời đồng này có thể chứng minh thêm cho khả năng đấy không?

Tin tức được xong, Chu Nguyên vẫn chưa nhắn lại, Thẩm Duệ đoán cậu bận việc khác chưa thấy được, lại thấy trong hộp còn một cái USB và một cái đồng hồ điện tử. Tiếng "tích tắc" khi nãy họ nghe được là do thứ này phát ra, Thẩm Duệ nói to: "Vào đi, chỉ là đồng hồ điện tử thôi."

Mã Siêu và Từ Xuân Hoa bước vào ngay lập tức, vừa vào đã thấy USB trong tay anh, Mã Siêu hỏi: "Cái gì đấy?"

Tuy nhiên, Từ Xuân Hoa lại chú ý đến Thiệp mời đồng trong tay Thẩm Duệ, cô ta không kìm được giơ tay cầm lấy nó, đọc kỹ nội dung trên đó. Cô ta khiếp sợ khi nhìn thấy vụ việc của Lý Phương, lại nhìn xuống, thấy những gì Lý Thế Mậu và con trai ông ta đã làm với con trai mình, cô ta giận run người.

Từ Xuân Hoa khiếp sợ trừng mắt, cô ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ với vẻ mặt không muốn tin: "Đội trưởng Thẩm, những gì viết trên này không phải là sự thật đúng không? Quân Quân của tôi sao lại bị họ bắt nạt như vậy? Nói cho tôi đi, đây không phải thật đúng không?"

Lời nói xen lẫn tiếng khóc, từng chữ đứt quãng bị ép ra khỏi cổ họng Từ Xuân Hoa. Cô ta rất khó chịu, chỗ nào cũng khó chịu, nhất là trong lòng. Cô ta cho rằng Quân Quân bị áp lực việc học mới không nghĩ thoáng được, cô ta nghĩ đến rất nhiều lý do nhưng chưa bao giờ nghĩ đến điều này. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Tiền Đông cũng không nói cho cô ta biết!

Thẩm Duệ không nói chuyện, hơi không đành lòng nhìn cô.

Từ Xuân Hoa giậm chân, khóc: "Sao lại như vậy, sao lại như vậy chứ, Quân Quân của tôi bị bắt nạt như thế vậy, nhà trường còn có lương tâm không chứ? Quân Quân, mẹ có lỗi với con, mẹ không biết con bị bắt nạt, mẹ mà biết sớm hơn, mẹ nhất định sẽ liều mạng báo thù cho con, mẹ sẽ không bỏ qua bất cứ ai…"

Tiếng khóc cuồng loạn tràn ngập trong nhà Tiền Đông, mang theo cảm giác nhức nhối, khó chịu khiến lòng người buồn bực.

Mã Siêu không phải là một người đàn ông tinh tế, cậu hơi bực bội gãi đầu, nhìn Từ Xuân Hoa thất thần, chẳng biết an ủi kiểu gì.

Nhưng Thẩm Duệ đã nhanh tay nhanh mắt kéo cậu ra khỏi phòng, bảo cậu đừng nói chuyện với Từ Xuân Hoa. Lúc này không cần phải an ủi Từ Xuân Hoa nữa, tốt hơn nên để cô ta khóc hết ra, nếu không có chút nỗi buồn sẽ trở thành bệnh trong lòng.

Hai người đứng ở ngoài cửa hồi lâu, Mã Siêu bực bội lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi thật sâu sau đó thổi ra một vòng khói trắng, cậu nói: "Nội dung viết trên tờ giấy đó là thật ư?"

"Khả năng cao là vậy." Thẩm Duệ nhìn người dân đi qua bọn họ, nghịch USB trong tay, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, dùng chân đá vào Mã Siêu: "Không phải cậu mang theo máy tính sao? Cái USB này ở trong hộp, có lẽ là để chúng ta nghe gì đó, đi thôi, lên xe nghe thử xem."

Hai người tạm thời rời khỏi nhà Tiền Đông và quay lại xe của Mã Siêu.

Thẩm Duệ cắm ổ USB vào máy tính và tìm thấy một tập tin. Khi anh nhấn vào nó, trong đó chỉ có một bản ghi âm dài một phút. Không có âm thanh nào trong hai giây đầu tiên, vào giây thứ ba, anh chợt nhớ đến một giọng nam.

Một người đàn ông hạ giọng xuống rất thấp, như đang cười nhẹ nói: "Chu Nguyên, đừng tra nữa, cậu sẽ chết..." Sau đó quay về im lặng.

Trong xe rất yên tĩnh, Mã Siêu không hiểu gì khi nghe những lời này, chỉ có vẻ mặt của Thẩm Duệ thay đổi từ kinh ngạc đến nghiêm túc sau khi nghe thấy cái tên kia. Ngay khi họ nghĩ rằng bản ghi âm sẽ kết thúc như vậy, một tiếng vang lớn xuất hiện.

Phanh!

Đó là tiếng vật nặng từ trên trời rơi xuống.

"Cái quái gì vậy?" Mã Siêu bị tiếng động lớn vừa rồi làm giật mình. Cậu đột nhiên đứng lên nhưng quên mất mình đang ở trong xe, đầu đập bụp vào nóc xe, đau đến mức phải kêu lên: "Đệch, đau chết mất!"



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play