Chỉ có thế giới của anh, sau khi cúp điện thoại, mọi thứ lại trở lại với nhịp sống hối hả, cho đến tận nhà ga xe lửa cao tốc đông đúc.

Mặc dù dòng người tại ga đường sắt cao tốc không đông như người dân trong dịp lễ xuân, nhưng vẫn khá đông. Thẩm Duệ cất điện thoại vào túi, khóe môi bất giác nhếch lên cười thầm, giọng nói của Chu Nguyên không ngừng vang vọng trong não anh, anh nói:

“Biết rồi. Cũng mong đội trưởng Thẩm cũng hãy chú ý an toàn, nếu không khi trở về tôi sẽ không cho anh ngủ với tôi.”

Đúng là một người không khiến người ta yên tâm gì cả, Thẩm Duệ chết lặng cười.

Xách hai ba lô lên vai, Thẩm Duệ đang định đi đến cửa soát vé, nhưng đột nhiên dừng lại, ngay tại lối ra chỉ còn cách cửa soát vé hai mét, anh nhìn thấy hàng xóm của Lý Thế Mậu, phú nhị đại Hứa Lương tổ chức tiệc sinh nhật mời minh tinh tới hát.

Thẩm Duệ ngẩng đầu liếc nhìn vạch sáng nhấp nháy ở lối ra, hiển thị điểm xuất phát là lối ra của chuyến tàu từ thành phố B đến Thanh Châu.

Anh nhìn lướt qua chiếc cặp anh ta đang mang và một đống túi mua sắm và túi đặc sản, ánh mắt nhìn sang đống đặc sản đó.

Tuy chuyến tàu này xuất phát từ thành phố B, nhưng dọc đường có rất nhiều trạm dừng có thể lên xe, rất khó đoán anh ta đến từ đâu, nhưng nhìn đống đặc sản Thẩm Duệ nhanh chóng xác định Hứa Lương mới trở về từ thành phố B .

Cặp đựng giấy tờ, bạn định mua định đi công tác rồi mua đặc sản luôn?

Còn chưa kịp suy nghĩ, di động của Thẩm Duệ lại vang lên, anh thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động ra, thấy người liên lạc là Nguỵ Nhung, anh nhấc máy: “Em thu được gì chưa?”

Nguỵ Nhung đang ngồi canh ở trong cửa hàng nhỏ đối diện công ty của Lý Phương, cầm điện thoại di động ra khỏi góc nhỏ bên ngoài cửa hàng, thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa của tập đoàn Lý thị bằng cặp kính cận nhỏ, cô ấy nói: “Tạm thời chưa có phát hiện.”

“Vậy gọi điện thoại cho anh làm gì?” Nhìn thời gian, anh phát hiện sắp tới lúc xe khởi hành, Thẩm Duệ thấp giọng thúc giục: “Có chuyện gì cứ nói, từ bao giờ em biến thành người nói dài dòng thế.”

Nguỵ Nhung cười xấu hổ, cô ấy quả thực có chút chán nản vì nhìn chằm chằm ị người ta, rồi cô ấy lại nghe Hứa Tiểu Ca nói đại lão đột nhiên quyết định đến thành phố B, vì vậy cô ấy nhất thời bốc đồng gọi điện cho anh, nghe được lời của Thẩm Duệ, lại thành ra không nói nên lời.

Haizz, đau đầu nhức óc, chuyện chính không làm, đáng bị lão đại mắng một trận.

“Đừng phân tâm, canh chừng người ta phải có thái độ của canh chừng.” Nghe Nguỵ Nhung im lặng, Thẩm Duệ có lẽ đã biết cô ấy làm sao, định cúp máy, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi…Mao Nhung Nhung, nếu như không có gì ngoài dự kiến khoảng tối mai có lẽ anh sẽ trở lại, trong khoảng thời gian này em canh chừng Chu Nguyên giúp anh, đừng để cậu ấy hành động nguy hiểm.

Dù biết rằng biết lời này là lo trước tính sau, những hành động nguy hiểm rất hiếm gặp, nhưng anh rất lo lắng với Chu Nguyên rất khó kiểm soát, khó lòng đoán trước.

Nguỵ Nhung sửng sốt một chút, vốn việc canh chừng khiến tinh thần cô ấy ủ rũ như dưa muối lại phấn chấn trở lại, cô ấy giống như một người fan cuồng phát hiện ra bí mật lớn của thần tượng, suýt chút nữa không nhịn được hét lên tiếng sóc đất với Thẩm Duệ ở đầu bên kia. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Nhưng cô ấy kiềm chế lại, hít một hơi thật sâu kìm nén năng lượng hóng hớt, giả như không quan tâm chút nào, tò mò hỏi:

“Lão đại, anh rất quan tâm đến Chu Nguyên.”

“Vớ vẩn, tôi không quan tâm cậu ấy tôi quan tâm đến ai.” Thẩm Duệ buột miệng như phản xạ có điều kiện, anh không muốn tiếp tục nói chuyện với Nguỵ Nhung về những chuyện không liên quan đến vụ án, anh cúp điện thoại nói: “Canh chừng Lý Phương cho tốt.”

Sau khi cúp điện thoại, Nguỵ Nhung chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy trái tim lại nổi hứng hóng hớt, cô ấy đeo tai nghe Bluetooth vào, vừa gọi cho Hứa Tiểu Ca, vừa nhìn chằm chằm vào tập đoàn Lý thị.

Điện thoại được kết nối, Nguỵ Nhung nóng lòng muốn chia sẻ với Hứa Tiểu Ca “tin tức gây chấn động toàn cục cảnh sát” mà cô ấy vừa nghe được, nhưng tới chuyện nó có thể gây tổn thương rất nhiều đến trái tim của Hứa Tiểu Ca, Nguỵ Nhung đã nói trước:

“Mọt sách, những gì tôi sẽ nói tiếp theo, có thể gây ra một chút tổn hại đến sự tự tin của cậu, nhưng cậu là thành viên của đội hình sự, nên học cách mạnh mẽ dũng cảm đối mặt với bất cứ điều gì.”

Hứa Tiểu Ca vốn vẫn còn đang phân loại manh mối và số liệu của vụ án này, đột nhiên nhận được điện thoại của Nguỵ Nhung, nghe được lời nói vô tâm như vậy, cậu liền bối rối nhìn bảng dữ liệu trên màn hình máy tính: “Ừm?”

Cô ấy từ đầu tới cuối vẫn dán mắt vào cửa lớn trước tập đoàn Lý thị, Nguỵ Nhung kích động nói: “Mọt sách, cậu có biết rằng lão đại vừa lúc nãy nói với tôi chuyện gì không? Là một chuyện gây chấn động đó!”

“Chuyện lão đại đến thành phố B?” Hứa Tiểu Ca chỉ có thể nghĩ đến điều này.

Đối với người có não gỗ như Hứa Tiểu Ca, Nguỵ Nhung đã quen với bộ dạng hỏi gì cũng không biết, luôn chìm trong thế giới rối ren, cũng không mấy quan tâm đến những chuyện bên ngoài.

Khi sự tò mò của phụ nữ tăng lên, cô ấy không thể chờ đợi cả cho thế giới biết. Vì vậy, khi một người phụ nữ biết tin tức chấn động, cô ấy không thể chờ đợi khiến thế giới biết về nó.

Cô ấy kích động nói: “Lão đại bảo tôi phải theo dõi đội trưởng Chu, đừng để anh ấy gặp nguy hiểm! Chậc chậc, nhìn bộ dạng ra mệnh lệnh nghiêm túc từ lão đại, anh ấy có vẻ rất coi trọng. Cậu nghĩ thế nào?”

Hóa ra cô ấy gọi tới, là để nói về mối quan hệ giữa lão đại và đội trưởng Chu.

“… Ừm, đúng là coi trọng.” Hứa Tiểu Ca thản nhiên đồng ý.

Nguỵ Nhung nghe giọng điệu nói cho có của cậu, lập tức phản ứng chuyện Hứa Tiểu Ca thích thầm đội trưởng Chu, cô ấy vội vàng tát vào miệng, cách một cái điện thoại cũng thể hiện ra được bộ dạng “cười đê tiện” của cô ấy.

“Mọt sách, đừng để ý, tôi chỉ đang nói một sự thật, không hề đứng về phía lão đại và đội trưởng Chu, cậu vẫn còn khả năng.” Nguỵ Nhung nhanh chóng lên tiếng an ủi Hứa Tiểu Ca có vẻ thất vọng.

“... Chị Nguỵ Nhung, người em thích là người trong đội, nhưng không phải đội trưởng Chu.” Dù sao thì cậu cũng chỉ mới quen đội trưởng Chu một thời gian ngắn, nếu chuyện thích nhau đơn giản như vậy, cậu không cần phải làm mõi ngày mỗi đêm lấy hết can đảm để thuyết phục bản thân rằng phải đủ mạnh mẽ, mới đủ xuất sắc, để sánh ngang với người xuất sắc như cô ấy.

Những lời này giống như quả bom dưới nước, sau khi khiến Nguỵ Nhung vô cùng kinh ngạc, lần nữa thức dậy mọc ra một đoá hoa, thuận lợi biến thành hoa hướng dương, nếu chán chường, cho ít chuyện phiếm có thể khiến cô ấy ngẩng cao cổ ưỡn ngực nổ tung thành hoa cải dầu.

Nguỵ Nhung lập tức tiến hành phương pháp loại bỏ trong đầu. Không phải là đội trưởng Chu, có lẽ cũng không phải là mình, vậy…chỉ là người trông thông minh, nhưng thực ra thỉnh thoảng cũng lại hơi ngốc nghếch như lão đại.

“Mọt sách! Người ... người cậu thích không lẽ là lão đại đúng chứ?” Nguỵ Nhung kích động, nhưng lại nghĩ đến chuyện khác: “E ê ê, cậu là thể chất gì cơ chứ, người cậu thích đều có người họ thích rồi. Lão đại thích đội trưởng Chu! “

Đầu dây bên kia, Hứa Tiểu Ca cố gắng xen vào để giải thích cho chính mình, nhưng đăng nhập nhiều lần đều không thành công.

“Cậu không thể thay đổi người mình thích sao?” Nguỵ Nhung đang dự tính cho tương lai của Hứa Tiểu Ca, còn định nói tiếp, nhưng ánh mắt lại đột nhiên nhìn về phía cửa tập đoàn Lý thị.

Lý Phương mặc trang phục chuyên nghiệp trang điểm kỹ càng đi ra khỏi cửa, đang đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Đột nhiên, một chiếc xe giao hàng bốn bánh chạy qua, dừng lại trước Lý Phương. Khi Nguỵ Nhung nhìn thấy cảnh này, chính là khuôn mặt ngơ ngác trong lúc nói chuyện phiếm, cô ấy đứng dậy, nghiêm túc nói với Hứa Tiểu Ca: “Mọt sách, trước tiên đừng nói chuyện, mục tiêu đã xuất hiện.”

Hứa Tiểu Ca chưa kịp nói, cô ấy đã cúp điện thoại, cầm kính viễn vọng chằm chằm vào Lý Phương và người giao hàng.

Khi nghe những câu chuyện phiếm, cô ấy là một chuyên gia buôn chuyện hoàn hảo. Khi nói đến công việc, cô ấy cũng không cẩu thả.

Cầm cầm kính viễn, Nguỵ Nhung lấy ra một chiếc máy ảnh đa điểm ảnh để chụp cảnh này, mắt nhìn thấy có thể quên, hơn nữa mắt thường chỉ chú ý đến những nơi họ muốn chú ý, đối với một số chi tiết ẩn giấu, có khả năng bị bỏ qua.

Mà những bức ảnh có độ nét cao, có thể làm cho những gì mắt thường không hề chú ý thể hiện một cách toàn diện và đầy đủ hơn tình trạng nguyên bản của nó. Sau khi Nguỵ Nhung không ngừng nhấn chức năng camera của điện thoại, cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm Lý Phương.

Là một tập đoàn lớn, có nhân viên lễ tân ở quầy lễ tân, hàng được giao có lẽ cũng có nhân viên của bộ phận chuyên phân loại thư từ, bưu kiện và các mặt hàng khác ra lấy, nhưng Lý Phương hiện được coi là người phụ trách công ty, tại sao lại đích thân xuống dưới để nhận hàng?

Lý Phương nhận hàng rồi lại đi vào tập đoàn Lý thị một lần nữa.

“Chủ tịch đã đích thân xuống nhận gói hàng, là do tập đoàn Lý thị sa sút, hay là…hàng có vấn đề?” Nguỵ Nhung cảm thấy có chút kỳ quái, vội vàng lấy điện thoại di động ra lật xem những bức ảnh vừa chụp.

Món hàng được đặt cùng ngày, vậy người giao cũng là người thành phố Thanh Châu. Sau khi xác nhận là người bản địa, Nguỵ Nhung một lần nữa học phương pháp lão đại từng dạy cô ấy rồi bắt đầu suy nghĩ.

Ở cùng một thành phố, tại sao cần phải vận chuyển trong cùng ngày, là lười không muốn tới gặp cô ta, hay vì chuyện khác không gặp được cô ta?

Nhìn đi nhìn bức ảnh vài lần, phóng to bức ảnh, món hàng được giao có lẽ là một phần đặc sản, trên hộp có ghi là bánh đậu phộng đặc sản của Lâm Quế, ngoài ra, không có gì khác thường.

Nguỵ Nhung gửi ảnh cho Hứa Tiểu Ca: “Một sách, cậu tạo một tập tin, những tấm ảnh này là chụp khi tôi đang canh chừng Lý Phương, đại lão yêu cầu tôi mỗi ngày báo cáo với anh ấy và đội trưởng Chu một lần, cậu tập hợp xong gửi cho họ. “

Sau khi nhận được tin nhắn, Hứa Tiểu Ca lập tức lưu trữ bức ảnh, gửi cho đội trưởng Chu và Thẩm Duệ mỗi người một bản.

Sau khi gặp Từ Châu Quốc, Chu Nguyên đi về phía cổng trường, túi vang lên một tin nhắn, cậu lấy điện thoại ra xem, phát hiện Hứa Tiểu Ca đã gửi cho cậu “ảnh giám sát” Lý Phương, cậu chuẩn bị về cục.

Vì bị thương ở tay, nên Chu Nguyên không lái xe qua được, nếu muốn bắt taxi thì phải đi bộ xa hơn một chút.

Nhưng đi được một đoạn, cậu đột nhiên phát hiện phía sau có tiếng bước chân, quay lại thì thấy Lý Tuấn và hai người bạn cùng lớp cậu ta, ba người đi theo hai người đàn ông mặc đồ đen cầm gậy trên tay.

“Chính là anh ta?”

Lý Tuấn gật đầu thật mạnh, vốn tưởng rằng cậu ta sợ hãi vì thân phận của Chu Nguyên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ưa nhìn của Chu Nguyên, lại nhớ tới việc cậu mà không làm, là lại tức giận.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Là anh ta, các người đánh anh ta, cởi quần áo và quần anh ta xuống!”

Lý Tuấn và những người bạn của cậu ta quen việc bắt nạt mọi người bằng cách ghi lại những khoảnh khắc nhục nhã nhất của họ trong video. Sau đó, chúng đe dọa họ sẽ làm rò rỉ đoạn video khỏa thân ra, nạn nhân sẽ lo lắng rằng mọi người sẽ thấy bộ dạng trần trụi của mình, chấp nhận cụp đuôi, tiếp tục chịu bắt nạt.

Vừa rồi đám người Lý Tuấn lợi dụng Chu Nguyên đi đến văn phòng, bí mật trả tiền cho ba mẹ gọi hai tên côn đồ tới, khiến Chu Nguyên không chịu được, dù sao chúng bây giờ còn nhỏ, giết người phóng hỏa cũng không sao!

Hai tên côn đồ nhận tiền, nghe theo lời ba đứa trẻ, giơ gậy gỗ định đánh Chu Nguyên ...

“Bíp bíp bíp !!”

Một tiếng còi từ xa truyền đến, tiếp theo là tiếng gầm dữ dội như sấm vang lên trên đường, tức giận gầm lên: “Con mẹ bọn mày, dám làm càn tao sẽ thủ tiêu bọn mày!”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play