Chu Nguyên đang khép hờ hai mắt bỗng mở to, nhíu mày nhìn về phía Thẩm Duệ, ánh mắt hai người va chạm vào nhau trong không trung.
Chính là nó, cuối cùng điểm chung bọn họ khổ sở tìm kiếm cũng xuất hiện.
Lúc điều tra bản án của Lý Thế Mậu, tuy trong camera giám sát phát hiện dấu vết chỉ rõ hung thủ là Tiền Đông nhưng bọn họ lại không biết động cơ gây án của đối phương.
Nếu như Lý Thế Mậu bị tùy tiện giết chết trên đường, cảnh sát chỉ có thể tạm thời kết luận tính chất của vụ án này là giết người hàng loạt.
Nhưng trên thực tế, Lý Thế Mậu bị giết chết ngay tại biệt thự được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa cách chết và hiện trường được sắp xếp rất gọn gàng, còn viết cả ngày sinh tháng đẻ và những việc xấu, nhìn thế nào cũng là kế hoạch mưu sát tinh vi.
Mưu sát, cần động cơ.
Chu Nguyên dặn Hứa Tiếu Ca: “Lát nữa cậu đi điều tra chuyện giữa Lý Tuấn và Lý Thế Mậu, cố gắng thu thập càng nhiều tin tức càng tốt.”
“Dạ!” Hứa Tiếu Ca gật đầu: “Lão đại, Chu đội, lúc em xâm nhập vào vòng xã giao của Lý Thế Mậu và Tiền Đông phát hiện một ít thông tin. Tổng cộng có 500 người tên Lý Thế Mậu, em sàng lọc theo tuổi tác và khu vực thì tìm được một tin tức không biết có tác dụng với vụ án hay không. Lý Thế Mậu dùng thẻ căn cước của mình đăng ký một hồ sơ nằm viện, mà bệnh viện ông ta nằm lại là bệnh viện phụ khoa.”
Lý Thế Mậu có rất nhiều người tình, chuyện này không khó hiểu, thường xuyên đi tại bờ sông, sao có thể không ướt giày được. Đoán chừng ông ta làm người khác lớn bụng hoặc chơi ra bệnh gì đó, chỉ có thể nhập viện điều trị.
Ngụy Nhung không thấy hiếm lạ, ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Chắc Lý Thế Mậu dẫn người tình đi khám bệnh, có gì lạ đâu.”
“Không phải.” Hứa Tiếu Ca lắc đầu, lúc đầu khi cậu vô tình điều tra ra chuyện này cũng không nghĩ nhiều, nhưng vì quá buồn chán nên đi sâu vào thì phát hiện chuyện này vô cùng khiếp sợ.
Cậu ngước mắt nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên, nói: “Lý Thế Mậu làm thủ tục nhập viện, hai ngày sau, con gái ông ta, Lý Phương dùng thẻ căn cước của mình làm thủ tục xuất viện.”
Con gái xử lý chuyện người tình thay ba?
Nhưng rõ ràng, Hứa Tiếu Ca có thể đem vấn đề này lên mặt bàn, chắc chắn sự thật không đơn giản như vậy.
Thẩm Duệ nhìn cậu, nhíu mày ra hiệu đừng có dài dòng, có chuyện gì cứ nói thẳng.
“Lão đại, em gọi điện thoại cho bệnh viện hỏi thăm, phát hiện hôm đó là Lý Phương đi nạo thai.” Nói xong, Hứa Tiếu Ca nhìn Thẩm Duệ: “Hơn nữa hình như bởi vì phá thai quá nhiều lần, Lý Phương không thể sinh con được nữa.”
Thẩm Duệ nhìn sang Chu Nguyên, chỉ thấy ánh mắt cậu âm u như đang suy nghĩ, trong mắt như cất giấu vực sâu vô tận, vừa thần bí vừa khiến người khác không dám nhìn vào.
Tóm lại, Thẩm Duệ cảm giác có khi bản thân cách cậu rất gần, có khi lại cách rất xa.
Anh cẩn thận đi theo tư duy của cậu, không đến nổi bị bỏ lại phía sau: “Lý Phương có bạn trai không?”
Hứa Tiếu Ca không hứng thú với việc Lý Phương có bạn trai hay không, cũng không thể nào điều tra được. Chẳng qua so với việc bạn trai cô ta có tồn tại không, Hứa Tiếu Ca cảm thấy không quan trọng lắm, bởi vì chuyện cậu muốn nói tiếp theo khiến người khác càng khiếp sợ hơn.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt: “Lão đại, bệnh viện thành phố Thanh Châu có ghi ghép phá thai của Lý Phương khi mười bốn tuổi.”
“Mười bốn tuổi đã đi nạo thai?” Đều là phụ nữ, Ngụy Nhung vô cùng kinh ngạc. Tuổi nhỏ như vậy, không nói đến nạo thai có hậu quả xấu như nào, chỉ lấy đi một cuống rốn đã tạo thành thương tổn cả đời đối với cơ thể một bé gái.
Cũng khó trách Hứa Tiếu Ca nói sau này Lý Phương không thể mang thai nữa.
Ngụy Nhung tức giận bất bình thay Lý Phương, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là tên cặn bã nào, tại sao Lý Thế Mậu lại không quan tâm con gái của mình, dẫn con đi nạo thai mà không xử phạt tên đàn ông cặn bã đó.”
Chu Nguyên vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng lạnh lùng thốt lên: “Có lẽ ông ta chính là tên cặn bã kia.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Cảnh sát sẽ không nói lời không có bằng chứng ra khỏi miệng nhưng với tư cách là chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm, lời nói thốt ra từ miệng Chu Nguyên lại như sấm sét, chấn kinh bốn phía, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Là người thu thập thông tin đầu tiên, Hứa Tiếu Ca nhìn Chu Nguyên đầy ngạc nhiên, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm bản thân.
Chu Nguyên hỏi cậu: “Hứa Tiếu Ca, cậu nghĩ thế nào?”
“Em, em, em nói thử suy nghĩ của mình nhé.” Lưng Hứa Tiếu Ca cứng ngắc, cảm giác mảnh giấy mỏng chứa thông tin trong tay mình như một trái bom, tùy tiện ném ra là có thể tạo thành hotsearch nóng hổi trên trang đầu.
Cậu nói: “Lúc Lý Thế Mậu ly hôn với vợ trước, vợ cũ ông ta đã phát biểu một câu trong vòng xã giao, bà ấy nói A Di Đà Phật, không ngờ người bên gối lại là ma quỷ, duỗi tay về phía trẻ nhỏ, xin thần linh trừng phạt đối phương…”
Hứa Tiếu Ca còn chưa nói hết đã ngừng lại nhìn mọi người, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ khiếp sợ, bọn họ đều hiểu rõ tin tức trong câu nói này lớn như thế nào.
Hiện tại những câu đó không còn tồn tại trên trang cá nhân vợ cũ Lý Thế Mậu nữa, bà ấy vừa đăng lên một giây đã bị xóa. Nhưng vẫn có một ít người trong lúc vô tình đã chụp được màn hình, đăng lên trong diễn đàn tám nhảm.
Bởi vì không có căn cứ, hơn nữa lúc đó vợ cũ Lý Thế Mậu cứ luôn phủ nhận chuyện này nên mọi người đều cho rằng chỉ là hắt nước bẩn.
Nhưng Hứa Tiếu Ca là một cao thủ máy tính, cậu có thể điều tra tin tức theo cơ sở dữ liệu. Bởi vì giấy không thể gói được lửa, Lý Thế Mậu và vợ ông ta cũng không phải nhân vật vĩ đại, tin tức năm đó còn không lưu hành rộng nên tìm kiếm cũng không dễ dàng.
Có đủ thông tin, đủ bùng nổ, Chu Nguyên cảm thấy có thể điền thông tin vào chỗ thiếu nửa trụ đồng, liền đứng dậy, nhìn Thẩm Duệ với ánh mắt sáng ngời: “Xem ra chúng ta phải đi gặp Lý Phương rồi.”
Thẩm Duệ và Chu Nguyên ngồi trong phòng tiếp khách của công ty Lý Thế Mậu, tập đoàn đã lên thị trường đúng là khác biệt, phòng tiếp khác có hơn ba mươi loại đồ uống, trợ lý Lý Phương mang cho bọn họ hai loại nước rồi mở cửa ra ngoài.
Lý Phương không ngờ mấy người Thẩm Duệ lại tự mình tới, cô ta ngồi ngay ngắn, nhìn bọn họ: “Hai vị cảnh sát, xin hỏi lần này hai người tới đây để thông báo manh mối mới trong vụ án của ba tôi à?”
Thẩm Duệ nhìn cô ta, không hề phúc hậu vạch trần vết sẹo của đối phương: “Cô Lý, rất xin lỗi vì bỗng nhiên tới đây, làm cô phải vội vàng rút thời gian gặp chúng tôi. Lần này chúng tôi tới để xác định một chuyện quan trọng liên quan đến cô, hy vọng cô trả lời thành thật.”
Lý Phương khó hiểu nhìn Thẩm Duệ, cảnh giác gật đầu: “Đương nhiên, tôi có gì sẽ nói nấy.”
“Cô Lý, có phải do phá thai quá nhiều lần mà cô không thể mang thai được nữa không?”
Câu hỏi của Thẩm Duệ như một lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng tàn nhẫn đâm thủ nỗi nhục nhã và cơn tức giận của Lý Phương.
Nhưng giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến cô ta vẫn ngồi im, cả tòa nhà này đều là thiên hạ của cô ta, là giang sơn của nhà cô ta, cô ta có đủ tự tin vẫn thẳng lưng như cũ. Lý Phương giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến vụ án của ba tôi, tôi có quyền không trả lời các người.”
“Chuyện này liên quan rất lớn đến bản án của ba cô đấy.” Chu Nguyên bỗng lên tiếng: “Cô Lý, mười bốn tuổi cô đã phá thai, mẹ cô có biết không?”
Sắc mặt Lý Phương không tốt, giống như đang áp chế lửa giận của mình: “Vị cảnh sát này, nếu như các người cứ hỏi loại chuyện không liên quan đến vụ án của ba tôi, xin lỗi tôi không thể tiếp đãi các người nữa.”
“Xin lỗi, cô đã không muốn trả lời vấn đề kia thì chúng ta chuyển chủ đề sang ngài Lý.” Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn cô ta, chậm rãi hỏi: “Xin hỏi cô Lý, cô biết Lý Thế Mậu có sở thích luyến đồng không?”
Vừa dứt lời, Lý Phương giống như giẫm phải bom, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, trợn mắt nhìn chòng chọc Chu Nguyên và Thẩm Duệ, lòng ngực phập phồng vì tức giận, nghiến từng chữ: “Hai vị cảnh sát, không thể vì ba tôi đã chết mà tùy tiện bôi đen danh dự của ông ấy. Hai người còn nói hươu nói vượn nữa thì đừng trách sao tôi không khách khí.”
Chu Nguyên không vì Lý Phương tức giận mà thấy căng thẳng, cậu kéo Thẩm Duệ đứng dậy, cúi chào Lý Phương, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi không nên tin vào lời đồn ngài Lý có sở thích luyến đồng.”
“Đồn? Chỗ nào đồn đó?” Lý Phương vô cùng tức giận: “Xin hai vị cảnh sát nói cho tôi biết, mặc dù ba tôi không còn ở đây nhưng tập đoàn Lý thị chúng tôi vẫn còn, rốt cuộc là người nào cả gan bịa đặt, tôi muốn pháp luật trừng trị tên đó!”
Tập đoàn Lý thị sở hữu rất nhiều dự án, vì vậy trên danh nghĩa không chỉ hợp tác với luật sư ở văn phòng luật sư mà công ty cũng có đoàn luật sư riêng. Đến lúc đó xảy ra tình huống gì, luật sự trong công ty sẽ giải quyết hết mọi chuyện giúp cô ta.
Thẩm Duệ nhìn sang Chu Nguyên đang đứng cạnh mình, ngoại hình cậu vẫn đẹp mắt như cũ.
Giống như ánh mặt trời trong ngày mùa đông, rực rỡ sáng lạn.
Nhưng mỗi một hành động của cậu lại tựa như gió không thể đoán trước, chỉ tạm thời nghỉ chân ở chỗ kia, đắm chìm trong ánh mắt trời. Bởi vì không đoán ra được nên Thẩm Duệ cảm thấy vô cùng say mê.
Không tệ, A Nguyên của anh khiến người khác phải nhìn chằm chằm.
Anh nghe Chu Nguyên từ từ mở miệng, nói bằng giọng điệu chậm rãi thả lỏng: “Mẹ cô nói trên trang cá nhân của bà ấy.”
Rời khỏi tập đoàn Lý thị, Chu Nguyên và Thẩm Duệ đi trên đường cái, Thẩm Duệ vẫn không quên được biểu cảm của Lý Phương sau khi nghe được câu nói cuối cùng kia, giống như ăn phải ruồi, khiếp sợ rồi từ từ chuyển sang chán ghét.
Đang đứng cùng một đoàn người trên vạch qua đường, đúng lúc đèn xanh bật lên, Thẩm Duệ nắm lấy tay Chu Nguyên kéo cậu qua đường, trong đám người, Chu Nguyên giãy dụa nhưng lại khiến cho Thẩm Duệ nắm chặt hơn.
“Buông ra, tôi tự mình đi qua.” Xung quanh có người nhìn sang, Chu Nguyên thấp giọng nói.
Thẩm Duệ nắm tay càng chặt hơn, anh cười toe toét: “Không thả, anh sợ qua đường, cần người dắt.”
“...” Chu Nguyên bất lực thở dài, mặc cho đội trưởng Thẩm ngây thơ dắt tay qua đường.
Nhìn thấy Chu Nguyên không cố gắng thoát ra khỏi tay mình nữa, tâm trạng của Thẩm Duệ có thể so sánh với trời hửng nắng, cười tủm tỉm hỏi: “A Nguyên, em cố ý tiết lộ tin tức này cho Lý Phương là muốn làm gì?”
Anh thấy rằng nếu Lý Thế Mậu thật sự đã làm chuyện không bằng cầm thú với Lý Phương thì về tình về lý, cô ta không thể thoát khỏi tội danh đồng phạm với Tiền Đông, cũng giải thích tại sao Tiền Đông lại có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào biệt thự của Lý Thế Mậu được.
Bởi vì trong nhà có nội ứng.
Nhưng trong trường hợp này, đây không phải đánh rắn động cỏ à?
Chu Nguyên liếc anh, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phương xa như đang nhìn chằm chằm con mồi.
Cậu nói: “Sai rồi, tôi đang dụ rắn ra khỏi hang.”
App TYT & Ý Hiên Các team