Vào ngày Tạ Linh Ngọc bị bắt, cậu bị Thẩm Duệ đột ngột đưa đến hiện trường tử vong của Lý Thế Mậu, cục đã cử người phong tỏa toàn bộ biệt thự, đồng thời cử đồng nghiệp của bộ phận kỹ thuật và bộ phận khảo sát tới.

Có báo cáo là, do trời mùa đông, cả biệt thự trong trạng thái đóng chặt và đóng chặt một nửa. Căn phòng được mở ra trừ căn phòng của Lý Tuấn có cửa sổ được bao bọc bởi lưới chống trộm dày đặc, thì chính là tầng thượng trên tầng ba.

Nhưng cửa lên tầng thượng bị khóa, theo lời khai của Quan Xuân, cô ấy rất ít khi lên tầng thượng, đặc biệt là vào mùa đông, khi thời tiết lạnh, tầng thượng trở nên đồng nghĩa với việc đóng băng, vì vậy về cơ bản là tầng thượng lúc nào cũng bị khóa.

Do đó, của chính luôn trong tình trạng bị giám sát và đóng chặt. Nơi duy nhất trong toàn bộ biệt thự có khả năng trở thành điểm đột phá nhất cho hung thủ chỉ có căn phòng đối diện chéo với Lý Thế Mậu, có ban công, vừa hay lại quay lưng vào ngọn núi phía sau, chính là “góc chết” nơi không có camera.

Bước ra khỏi ban công, Chu Nguyên ngó đầu ra xem xét hoàn cảnh bên ngoài, cách lầu một không quá cao cũng không quá thấp, nhảy xuống cũng không thể ngã chết, trèo lên cũng không phải là không thể. Cậu liếc nhìn các bức tường xung quanh của ban công, mặc dù cậu biết là hôm đó biết rằng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào, xác suất bị phát hiện bây giờ càng thấp hơn.

Tuy nhiên, vì cậu chắc chắn rằng hung thủ là Tiền Đông, cho nên cậu giả định, Tiền Đông có lẽ dùng lý do sửa dây điện để tiến vào. Nhưng anh ta không vào bằng lối vào chính, vì vậy Chu Nguyên đoán rằng nơi mà Tiền Đông sẽ chọn để vào rất có khả năng chính là căn phòng trước mặt cậu.

Các đồng nghiệp trong bộ phận khảo sát cho biết, cửa phòng này và cửa ban công đều bị khóa sau khi vụ việc xảy ra.

Bị khóa?

Chu Nguyên xoay người kiểm tra lại ổ khóa trên ban công. Là loại khóa có thể dùng chìa, bên trong bên ngoài đều có lỗ khóa, khóa từ bên trong cũng được, khóa từ bên ngoài cũng không sao. Đương nhiên, chỉ cần có chìa khóa, từ bên ngoài cũng thế...

Tiền Đông có chìa khóa phòng này không?

Chu Nguyên lại vào phòng, nếu đoán không lầm, căn phòng này có lẽ là của Lý Phương. Một đứa con gái không được yêu thương, lại còn có một cậu em trai không được tốt tính, đi đâu cũng phải nhún nhường, cô ta đương nhiên cần giải quyết.

Vì vậy, những cuốn sách cô ta đọc gần đây là "Sự tu dưỡng để không tức giận" và "Làm thế nào để khiến bản thân trở nên càng thất vọng càng dũng cảm."

Cô ta sẽ đưa cho Tiền Đông chìa khóa chứ? Nếu vậy, mối quan hệ của cô ta với Tiền Đông là gì?

Nghĩ vậy, Chu Nguyên lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Tiểu Ca đang ở trong văn phòng.

Cậu không kìm được cao giọng ngay khi nhận được cuộc gọi, hồi hộp đến mức mọi người lầm tưởng cậu đang bắt nạt người khác. Chu Nguyên lạnh lùng nói: "Hứa Tiểu Ca, phiền cậu hãy kiểm tra lịch trình hai tháng qua của Lý Phương, bắt đầu từ ngày Tiền Đông đến Thanh Châu."

Vấn đề này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu điều tra cũng là mò kim đáy bể, chẳng thấy đâu cả. Hứa Tiểu Ca hơi ngạc nhiên, Lý Phương là giám đốc của một Công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, lịch trình hàng ngày tương đối dễ xác định. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Cậu lập tức trả lời: “Nhận lệnh, tôi sẽ làm ngay”.

Hứa Tiểu Ca vừa cúp điện thoại, điện thoại của Chu Nguyên lại kêu lên, là Thẩm Duệ.

Vừa nhấc máy, Thẩm Duệ đã nói với cậu: "Cậu xuống đi, tôi đợi cậu ở dưới nhà, tới nhà họ Hứa xem xem."

“Được, tôi xuống ngay.” Chu Nguyên nói.

Thẩm Duệ dựa vào cửa biệt thự xé một viên kẹo bạc hà cho vào miệng, vị the mát của bạc hà nhanh chóng tràn ngập trong miệng tới tim phổi, nghe thấy tiếng mở cửa, anh bèn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Chu Nguyên đang đi tới về phía anh.

Anh bước tới, lấy ra một viên kẹo trong túi ném cho cậu, vừa đi về phía ngôi nhà trong cùng của biệt thự, vừa nói: "Các kỹ thuật viên của bộ khoa học kỹ thuật và cục cung cấp điện đã đến kiểm tra hệ thống dây điện, thực sự đã bị đốt cháy vì hiệu suất quá cao."

Chu Nguyên gật đầu, hai người đi vào biệt thự của nhà họ Hứa, Thẩm Duệ bấm chuông cửa, trước cửa xuất hiện một người đàn ông trông vừa chơi bời rất vui vẻ, râu xồm xoàm, mắt thâm quầng, đầu bù xù, đôi mắt vẫn chưa tỉnh ngủ nhìn bọn họ:

"Tìm ai?"

Thẩm Duệ lấy thẻ cảnh sát ra: "Cảnh sát, tôi đang tìm chủ hộ anh Hứa Lương, chúng tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy."

Người đàn ông đó trông không quá hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ngoại trừ khuôn mặt hốc hác vì thức khuya, thì trông anh ta khá phong độ. Lúc này, người đàn ông tỉnh táo ngay vì lời nói của Thẩm Duệ, cúi người trước thẻ cảnh sát xem thật kỹ, cuối cùng xác định không phải là giả mới mở cửa nói: "Đúng là cảnh sát à, tôi chính là Hứa Lương."

“Anh cảnh sát tùy ý ngồi, tôi đi lên thay quần áo rửa mặt rồi mới xuống.” Hứa Lương chào đón đám người Thẩm Duệ vào, để bọn họ ở phòng khách rồi chạy lên lầu tắm rửa.

Ngồi trong phòng khách của Hứa Lương, Chu Nguyên nhìn lướt qua đồ trang trí xung quanh, đồ trang trí phù hợp với tông màu trắng xám trẻ trung, không liều lĩnh như không hề giản dị. Hầu hết nội thất của biệt thự được trang trí bằng thiết bị công nghệ cao, sự sang trọng khiêm tốn.

Xét về cách trang trí, Hứa Lương không phải là người buồn tẻ, ngược lại, tính cách khá nhanh nhẹn tinh quái. Khi cậu tưởng tường và sàn nhà đều lấy màu trắng xám làm chủ đạ, cả căn phòng hầu như không có màu sắc tươi sáng nào khác, nhìn từ bên ngoài có thể kết luận rằng tuổi thơ của Hứa Lương không hề hạnh phúc, tất cả những thứ màu sắc đều rất xa xỉ với anh ta.

Mà người thích hai màu màu đen và trắng, thứ nhất nó là màu sắc có thể giúp cậu che giấu những điều không vui trong quá khứ. Thứ hai, nó cũng cho thấy Hứa Lương có một tính cách rõ ràng, không đen là trắng.

Trong khi đám người Chu Nguyên đang kiểm tra, Hứa Lương mặc một bộ đen toàn thân đi xuống lầu, bấm điều khiển từ xa, gọi người máy mang đến cho họ ba cốc nước, ngồi đối diện với đám người Thẩm Duệ, hỏi một cách thoải mái: "Cảnh sát , xin hỏi hai người tới có việc gì? Tôi có lẽ không làm bất cứ chuyện gì bất hợp pháp, phải không?"

“Dựa vào chuyện một hộ gia đình của hàng chữ “Thiên” xảy ra vụ án mạng tại nhà, anh có biết về chuyện này không?” Thẩm Duệ nói.

Hứa Lương gật đầu: "Biết, nghe nói nhà họ Lý xảy ra chuyện, không phải còn lên trên báo sao?"

“Anh biết Lý Thế Mậu không?” Thẩm Duệ hỏi.

Hứa Lương lắc đầu: "Nói thật, tuy tôi ở chung một khu, nhưng không ai quy định khi ở chung phải quen biết nhau. Hơn nữa sản nghiệp của gia đình tôi ở nước ngoài, tôi không tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình Lý Thế Mậu, vì vậy tôi chỉ có thể nói rằng, thỉnh thoảng nhìn thấy ông ấy trên đường, nhưng tôi thực sự không quen biết."

Cuối cùng, anh ta dừng lại, đột nhiên nhận ra ý đồ của cảnh sát, Hứa Lương nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên bằng ánh mắt hờ hững: "Cảnh sát, hai người tới đây chắc không phải vì nghi ngờ tôi là hung thủ đâu đúng không?"

“Anh Hứa, đừng lo, chúng tôi đã tìm ra hung thủ. Bây giờ chúng tôi đến đây để chào hỏi lần lượt thôi.” Thẩm Duệ nói: “Tuy nhiên, thời điểm Lý Thế Mậu qua đời, chính là lúc buổi diễn tập bữa tiệc của anh gây cháy dây diện, mà hung thủ chính là thợ điện đang sửa chữa hệ thống dây điện... "

“Mẹ nó, hung thủ là thợ điện?” Hứa Lương có vẻ sốc khi nghe câu trả lời này. Anh ta là một người thông minh, nếu anh ta không mở tiệc, đường dây điện sẽ không bị cháy, không bị cháy sẽ không cần gọi thợ điện đến sửa, dù thế nào đây cũng không giống trùng hợp ngẫu nhiên, Hứa Lương càng nghĩ càng thấy lo lắng, anh ta vội vàng nói: “Cảnh sát, tôi không phải đồng phạm, tôi là một người tốt, nộp thuế đúng hạn, chưa từng bắt nạt au, đi trên đường còn cho ăn mày tiền, các người không thể nghi ngờ những người tốt! Tôi đã lên kế hoạch cho bữa tiệc cách đây vài tháng, tình cờ hôm đó là sinh nhật của tôi, snh nhật mỗi năm tôi đều mời bạn bè đến dự bữa tiệc này, năm nay mời cả ca sĩ tới, không ngờ lại gây cháy dây điện.... ”

Hứa Lương bề ngoài rất căng thẳng, nhưng Chu Nguyên có thể nhận ra từ ánh mắt kiên định và cơ mặt co tự nhiên của anh ta, có thể chắc chắn rằng Hứa Lương không hề căng thẳng chút nào. Trong trường hợp không căng thẳng, chỉ có hai lý do, một là không làm, hai là bạn đã chuẩn bị tinh thần.

“Anh Hứa, anh có thể cung cấp cho chúng tôi danh sách các thiết bị điện mà anh dùng cho bữa tiệc của mình được không?” Chu Nguyên nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên hỏi.

Hứa Lương gật đầu nói rằng không có vấn đề gì, nhưng vì mọi chuyện từ mời ban nhạc và thiết bị được sử dụng đều do công ty xử lý, nên anh ta hứa sẽ để trợ lý sắp xếp danh sách thiết bị rồi gửi cho họ sau.

Trước khi đi, Chu Nguyên hỏi: "Anh Hứa, anh nói sản nghiệp nhà anh ở nước ngoài, cho hỏi anh lớn lên ở nước ngoài à?"

Hứa Lương lắc đầu: "Tôi lớn lên ở Trung Quốc cho đến khi tôi mười tuổi mới đi du học nước ngoài, nhưng kỳ nghỉ đông và hè tôi đều về, dù sao thì bà của tôi cũng ở Trung Quốc, lúc nhỏ tôi thích bám lấy bà, là bà nuôi tôi lớn."

Khi nói về bà của mình, biểu hiện của Hứa Lương dịu đi rất nhiều, như thể anh ta đang nói về một điều rất ấm áp, lông mày và mắt anh ta trở nên mềm mại hơn, anh ta nói nhiều hơn trước: "Cha mẹ tôi bận rộn với công việc, từ nhỏ đều là bà nuôi tôi khôn lớn. CHẳng qua, bà tôi già đã mất ba năm trước rồi... "

Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên rồi mới nhìn Hứa Lương, từ đôi mắt có phần ửng hồng của anh ta, có thể thấy những lời anh ta vừa nói đều là sự thật, có lẽ anh ta chiếm một vị trí rất lớn trong lòng anh ta.

Chu Nguyên im lặng một lúc, vừa hay đi tới cổng biệt thự, quay đầu lại hỏi câu cuối cùng: "Anh Hứa, quên hỏi anh, nhà anh ở nước nào?"

“Mỹ.” Hứa Lương trả lời.

Chu Nguyên gật đầu rồi cùng Thẩm Duệ rời khỏi biệt thự của Hứa Lương. Thẩm Duệ cảm thấy Chu Nguyên chưa bao giờ hỏi những câu không liên quan, cậu hỏi Hứa Lương rất nhiều chuyện hàng ngày, nhất định phải có lý do, anh hỏi: "Tại sao cậu lại hỏi Hứa Lương gia đình anh ta sống ở nước nào?"

“Chỉ là hỏi bừa thôi.” Chu Nguyên liếc anh một cái, nhẹ giọng nói.

Thẩm Duệ không tin, cúi người móc vai cậu: "Tôi không tin cậu nhàm chán như vậy."

“… Tôi chính là nhàm chán như thế.” Mùi sữa tắm quen thuộc từ trên người Thẩm Duệ tỏa ra, mùi xộc thẳng vào lỗ mũi, làm cậu nhớ đến chuyện tối hôm qua khi Thẩm Duệ ở nhà cậu, trong phòng cậu. Cậu không thoải mái kéo tay Thẩm Duệ khỏi vai mình, lạnh lùng nói: “Đội trưởng Thẩm, nói chuyện là nói chuyện, xin anh đừng tùy tiện quàng vai bá cổ, để người ta thấy ảnh hưởng không tốt. "

Thẩm Duệ cười nhẹ: "Ngụy Nhung đám người biết chúng ta đã ngủ một giấc với nhau rồi, còn sợ ảnh hưởng không tốt?"

"..." ngủ một giấc với nhau rồi là có ý gì? Chu Nguyên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Duệ, có người nói chuyện không hề tránh né như vậy sao? Sau khi thổi tóc cho anh tối hôm qua, cậu vội vàng dẫn anh cậu trở về phòng khách, không ngờ vừa nằm xuống đã bị anh gọi dây, Thẩm Duệ ôm chăn bông chen vào phòng cậu, nói ngủ một mình thấy sợ, dù đuổi thế nào cũng không đi.

“Câm miệng!” Chu Nguyên mặc kệ anh.

Thẩm Duệ cười trơ trẽn bước lên đuổi kịp Chu Nguyên, còn cố ý ghé vào lỗ tai cậu: "Tối nay lại tới chỗ cậu ngủ nhé?"

"Cút!!!"



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play