Trong chiếc xe đang trên đường trở về, gió lạnh tràn vào từ khung cửa sổ rộng mở, Thẩm Duệ cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng không khí lạnh lẽo không thể làm anh thôi lo lắng, anh dừng xe ở bên đường, quay đầu nhìn Chu Nguyên: "Cố ý?"
Chu Nguyên đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe suy nghĩ miên man, nghe Thẩm Duệ hỏi hơi nhíu mày, chậm rãi quay đầu nhìn anh. Trái tim tinh tế và kỹ lưỡng sao có thể không biết Thẩm Duệ đang nghĩ gì, nhưng cậu không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy.
Đây vốn không phải là một vấn đề lớn.
“Hành vi của tôi kỳ lạ, người trong cục đều cười sau lưng tôi, đối tượng cũng chỉ nói là tôi, sao anh lại tức giận.” vẻ mặt Chu Nguyên lãnh đạm, quay đầu chuẩn bị nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Trở về đi, cậu nên nghỉ ngơi một chút."
Thẩm Duệ nhìn thấy vẻ mặt hờ hững không thèm quan tâm, rất tức giận. Bàn tay nắm chặt lại nới lỏng, chợt mỉm cười. Đúng vậy, tại sao anh lại tức giận, hành vi của Chu Nguyên ỳ lạ quá khích là chuyện của cậu, anh chỉ là bạn học cũ, hơn nữa còn là bạn học cũ mười mấy năm trước, dựa vào đâu mà tức giận? Nghĩ đến đây anh kìm lại cơn tức giận, khởi động lại xe.
Thành phố về khuya, nhộn nhịp trở lại sau kỳ nghỉ lễ hội Tết. Dọc đường có tiếng xe cộ ồn ào, tiếng người qua lại khiến bầu không khí trong xe có chút trở lại.
Thẩm Duệ không lái xe đến chùa, mà ngoành xe đi đến chợ đêm.
Chợ đêm ở Thanh Châu có thể coi là một trong những địa điểm du lịch nên check in, ở đây bán rất nhiều món ăn vặt, cả người dân địa phương và người nước ngoài đều thích đến đây uống bia, ăn xiên que và ăn thêm mì quảng, mới bằng lòng về nhà nghỉ ngơi và ngủ một cách mãn nguyện.
Đỗ xe ngoài chợ đêm, Thẩm Duệ xuống xe vỗ vỗ nóc xe, nhưng cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai., giọng điệu thô lỗ hét với Chu Nguyên: “Ra ngoài, ra ngoài, còn ngơ ngác làm gì.”
Chu Nguyên nhìn con phố nhỏ ngoài cửa sổ xe, chuẩn bị đóng cửa kính xe, nói: "Nhà của tôi, nhà anh cũng không phải ở đây, đội trưởng Thẩm, anh đi sai đường rồi."
Ngọn lửa vừa được dập tắt lại sắp bùng phát trở lại, Thẩm Duệ mở cửa xe, chờ cậu với vẻ cao ngạo. Nhìn thấy Chu Nguyên cau mày nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt như cảnh giác như lo lắng Thẩm Duệ sẽ tẩu hoả nhập ma giơ tay ra đấm mình, khiến Thẩm Duệ không kìm được "phụt" mà bật cười.
Anh giơ tay xoa xoa tóc của Chu Nguyên: "Đi ra, tôi đói rồi, anh dẫn cậu đi ăn cái gì ngon."
Lông mày Chu Nguyên nhảy dựng, lấy tay hất cái tay không an phận trên đầu của Thẩm Duệ, nhìn thấy Thẩm Duệ như vậy cậu cảm thấy nếu không xuống xe, không chỉ có tóc sẽ phải rửa tội, mà những bộ phận khác đều cũng phải chịu đựng, đành phải xuống xe: "Quân tử nói chuyện, có thể động khẩu xin đừng tuý ý động chân tay."
"..." Thẩm Duệ để cho cậu nghẹn lời nói, âm thầm nói một câu: "Tôi vẫn luôn cho mình là dã thú."
Chu Nguyên: "..."
Thẩm Duệ dẫn Chu Nguyên đến một quán mì nhỏ trong ngõ. Chủ tiệm mì dường như biết Thẩm Duệ, vừa nhìn thấy anh vào cửa, trên khuôn mặt vô cảm chợt nở nụ cười.
Ông chủ là một người đàn ông trạc sáu mươi, dáng người không cao, dáng người mũm mĩm, nhưng lại có da có thịt nên nhìn rất thân thiện. Vừa nhìn thấy Thẩm Duệ, liền vội vàng đi ra đón: "A, A Duệ đến rồi."
“Chú Dương.” Thẩm Duệ quen thuộc vào cửa hàng,kéo ghế đẩu ngồi xuống, chỉ vào Chu Nguyên đang đi phía sau: “Chú Dương, chú còn nhớ Chu Nguyên không?
Chu Nguyên đi theo Thẩm Duệ đi vào thì có chút sửng sốt, có chút nghi ngờ nhìn chủ tiệm mì.
Sau một hồi, cậu chắc chắn rằng mình không hề quen biết chủ quán phở tên là chú Dương trước mặt.
Chú Dương hình như cũng có chút bối rối giống Chu Nguyên, nheo mắt nhìn Chu Nguyên từ trên xuống dưới, ngơ ngác lắc đầu một cái: "Cậu trai này là?"
Thẩm Duệ thấy chú Dương và Chu Nguyên dường như không có ấn tượng gì với nhau, bèn nhấp một ngụm trà ấm, cười nói với Chu Nguyên: "Mười sáu năm trước, chú Dương lập một quầy hàng ở thành phố, chúng ta thường ăn thức ăn ở quầy hàng của chú ấy, đều không nhớ nữa à? Thật sự không nhớ nữa?"
Chuyện xảy ra cách đây mười sáu năm, Thẩm Duệ vừa nới ra lại cảm thấy giống như mới xảy ra ngày hôm qua, khiến anh nhớ tới cảnh anh và Chu Nguyên đi học về chơi đùa với nhau. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Nhưng thời gian vội vàng, trôi qua không để lại dấu vết.
Hơn nữa, những chuyện nay, như chỉ là suy nghĩ viển vông của Thẩm Duệ, bởi vì sau khi anh nói xong, Chu Nguyên và chú Dương vẫn còn đang bối rối. Chú Dương lắc đầu cười nói: "Quên rồi, quên rồi, chuyện đã lâu quá rồi, hơn nữa đã nhiều năm không gặp, làm sao có thể nhớ được, A Duệ, con thường xuyên tới tìm chú, cho nên chú mới nhớ con. "
Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên có chút chờ mong: "Cậu có ấn tượng không?"
Chu Nguyên lắc đầu, trong đầu không bao giờ nhớ tới người không liên quan, đi đường có nhìn thấy một hai người liền nhớ họ mấy chục năm, cậu cảm thấy đại não sẽ sụp đổ mất.
“Đều không nhớ gì sao?” Thẩm Duệ cảm thấy có chút hối hận, thở dài chào chú Dương: “Chú Dương, cháu muốn một bát mì dầu, một bát mì với cà chua trứng, thêm hành lá. "
“Được rồi, đến ngay.” Chú Dương vui vẻ chạy lại phòng bếp làm việc.
“Đội trưởng Thẩm, anh không cần hỏi ý kiến của tôi muốn ăn gì sao?” Chu Nguyên cau mày nhìn Thẩm Duệ.
Câu hỏi này khiến Thẩm Duệ có chút mất hứng, anh cười ngượng ngùng, nghĩ đến những kí ức trước đây đều chỉ là suy nghĩ viển vông, cho nên nhiên mùi vị cũng tệ, anh nói lời xin lỗi: “Tôi hồ đồ rồi, cậu muốn ăn gì, tôi sẽ lập tức bảo chú Dương làm lại. "
Thấy Thẩm Duệ đứng dậy định hét lên, Chu Nguyên vội vàng nói: "Không cần, mì trứng cà chua có thêm hành lá cắt nhỏ mà anh gọi là cho tôi đúng không? Tôi rất thích ăn như thế."
Loại mì này, cậu ăn không bao giờ chán, từ nhỏ đến giờ cũng vậy.
Mà Thẩm Duệ dường như đã nhớ mùi vị của cậu theo thói quen. Chuyện như này, ngay cả đối với người nhà, đều không biết cậu thích mùi vị gì, huống chi là một người bạn cậu từng gặp khi còn nhỏ.
Trong lòng Chu Nguyên vang lên giọng nơi tế nhị, cậu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Duệ, nhưng phát hiện Thẩm Duệ cũng đang nhìn mình, cậu rụt rè cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh ta.
Cậu hỏi: "Đội trưởng Thẩm, anh nhớ rõ chuyện của mọi người như vậy sao?"
“Ý cậu là nói chuyện mười sáu năm trước?” Thẩm Duệ trầm mặc một hồi, Chu Nguyên còn tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi của cậu, nhưng anh đột nhiên mở miệng nói với cậu: “Đừng nói mười sáu năm trước, những người tôi gặp trước đây, nếu ít khi gặp mặt, tôi đã quên tên của họ rồi. Đại khái là cậu ở trong ký ức tuổi thơ của tôi, rất đặc biệt. "
Thẩm Duệ thành khẩn nói. Anh cảm thấy chuyện này không có gì đáng xấu hổ, có người sẽ luôn để lại ký ức không thể xóa nhòa trong cuộc đời người khác một cách vô tình, mà Chu Nguyên hình như là người có loại công năng này trong cuộc đời anh.
Nghe được những lời sến sủa như vậy, Chu Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng lại vang lên một giọng nói kỳ lạ, cậu gật đầu nói: "Rất vui vì anh luôn nhớ đến tôi."
Mì của chú Dương đến không đúng lúc, Thẩm Duệ vừa mở miệng muốn nói gì đó, mì của chú ấy đã bưng lên. Anh chỉ thở dài, bắt đầu ăn mì. Nhưng Chu Nguyên hầu như không nói chuyện phiếm trong lúc ăn mì, Thẩm Duệ cảm thấy nếu nói tiếp câu chuyện vừa rồi sẽ quá ngượng ngùng, vì vậy anh chuyển chủ đề nói: "Cậu nghĩ gì về cái chết của Tiền Đông?"
“Tôi nói rồi, anh ta nhất định sẽ không tự sát.” Chu Nguyên để đũa xuống, vừa nhắc tới vụ án, trong mắt sáng lên một tia giống như thợ săn nhưng cũng giống như ánh sáng dưới vực thẳm, khiến người ta nhìn không thấu nhưng lại cảm thấy cậu đang hưng phấn, cậu nói tiếp: “Tôi từng nói với anh, đồng tử thiếp là loại tương tự như một cuốn sổ sinh tử, chỉ có thể được viết bởi hung thủ. Hơn nữa, có chiếc giường rõ ràng có vấn đề, nạn nhân vừa đứng dậy khỏi giường không lâu đã chết, một người muốn chết, không, sẽ không nằm sẵn ở trong chăn. "
"Sau đó thì sao? Chờ đồng tử thiếp tiếp theo?" Thẩm Duệ vẫn nhớ những gì Chu Nguyên đã nói về vụ án của Lý Thế Mậu.
Nhưng Chu Nguyên lắc đầu: "Không cần đâu. Mặc dù Lý Thế Mậu bị Tiền Đông giết, nhưng tất cả đều quá tình cờ, xét về cái chết của Lý Thế Mậu đã được lên kế hoạch từ trước, không có chuyện đột nhiên mất điện, lại vừa hay gọi Tiền Đông được mời đến sửa chữa mạch điện."
Thẩm Duệ đặt đũa xuống, có chút kích động như thể vừa khám phá ra một lục địa mới, anh nói: "Ý cậu là, Lý Hùng quản lý tài sản đã yêu cầu Lý Thế Mậu đến, hộ gia đình mở tiệc khiến dây điện bị chát đều có hiềm nghi?"
“Suy đoán là như vậy.” Chu Nguyên gật đầu: “Vậy thì để Hứa Tiểu Ca cùng những người khác điều tra thông tin của Tiền Đông, xem có gì đột phá hay không. Trên đời không có yêu không có lý do, cũng không có ai vì hận mà giết người không có lý do, tất cả tội phạm đều có động cơ phạm tội, bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra động cơ tại sao Tiền Đông lại giết Lý Thế Mậu. "
Thẩm Duệ bật cười: "Có cậu đúng là phúc khí của tôi."
Chu Nguyên cau mày trước những lời nói vô nghĩa của anh.
Sau khi ăn uống xong, hai người bước ra khỏi chợ đêm, trước khi lên xe, Thẩm Duệ đột nhiên kéo Chu Nguyên, nghiêm mặt nói: "Sau này đừng lấy bản thân ra liều mạng nữa, vụ án phá không hết, nhưng cậu chỉ có một thôi. "
Nghĩ đến vụ án của Lý Thế Mậu, Chu Nguyên treo người lên, còn bên Tiền Đông thì cậu còn nằm vào chăn của anh ta. Nếu như gặp một người bị dao đâm vào tim chết, có phải cậu cũng sẽ dùng dao đâm vào tim mình không?
“Ừm?” Chu Nguyên còn chưa kịp phản ứng, híp mắt quay đầu lại nhìn Thẩm Duệ bối rối, nhất thời không nhận ra được lời này của Thẩm Duệ là có ý gì.
"Ý tôi là, trong tương lai, sau này phá án là phá án, xin cậu đừng có làm thêm bất cứ hành động nào có thể gây tổn thương cho bản thân nữa?"
Chu Nguyên phản ứng lại, cười tủm tỉm nói: "Không sao, phá án là được."
Thẩm Duệ nhìn cậu, đột nhiên nổi giận đùng đùng: "Phá án là được rồi? Cậu không cần tính mạng như thế, có từng nghĩ người quan tâm cậu sẽ nghĩ gì chưa? Chu Nguyên có phải cậu ích kỷ quá rồi không?"
Vì tức giận mà lông mi của Thẩm Duệ khẽ run lên. Nhìn thấy Thẩm Duệ lại tức giận không thể giải thích được, Chu Nguyên thở dài, càng ngày càng thân với anh, ngược lại lại có cảm giác xa lạ, Thẩm Duệ lúc nào cũng muốn thể hiện bản thân mình một cách chân thật nhất với cậu. Nhưng bản thân cậu lại không thể làm chuyện hoàn toàn thể hiện bản thân hoàn toàn cho mọi người xem.
Cậu đứng tại chỗ, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, thế giới này thiếu một người như tôi, cũng không có ai buồn."
App TYT & Ý Hiên Các team