Xung quanh đều có mấy chiếc xe hơi khác nhau hộ tống.
Trong xe ngồi đầy những kẻ cướp của giết người không chớp mắt. Bọn họ ngụy trang rất tốt, trong xe có già có trẻ, nhìn sơ qua giống như một gia đình bình thường đi ra ngoài. Nhưng trên thực tế, trong đó có hai chiếc xe là thả bom, dưới gầm xe chứa súng ống và vũ khí.
Ngồi ở trong một chiếc xe tải nhỏ, Chu Nguyên nghiêng đầu nhìn phong cảnh không ngừng thoáng qua bên ngoài cửa sổ. Từ đám đông trên phố xá ồn ào náo nhiệt đến những khu rừng thưa thớt dân cư và yên tĩnh ở ngoại ô.
Cậu vui sướng mà duỗi hai chân có chút mệt mỏi, hành động bị hạn chế do chân bị kẹp vào gầm ghế. Cậu quét mắt nhìn Doãn Phương Đức ở phía trước, lạnh nhạt nói: “Vì sao năm đó ông không giết tôi?”
“Tôi là ông ngoại cậu.” Doãn Phương Đức nhìn cậu một cái qua kính chiếu hậu. “Việc giết hại cháu ngoại mình, tôi làm không được. Nhưng mà A Nguyên à, thói quen này của cậu không tốt lắm, trước đó tôi đã nhắc nhở cậu rất nhiều lần không cần điều tra xuống, tôi cho rằng cậu thông minh như vậy thì nghe sẽ hiểu, đáng tiếc.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT